Sau cuộc gặp gỡ đó, Edmond cắt đứt liên lạc suốt gần một năm trời. Và
rồi, rất đột ngột, ba ngày trước, Langdon nhận được một phong bì FedEx
kèm vé máy bay, một biên nhận đặt chỗ khách sạn và một thông báo viết tay
từ Edmond, hối thúc ông tham dự sự kiện tối nay. Thông báo ghi: Thầy
Robert, sẽ vô cùng có ý nghĩa với em nếu thầy có thể tham dự. Hiểu biết sâu
sắc của thầy trong cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta giúp làm nên
buổi tối này.
Langdon rất bối rối. Cuộc trò chuyện hôm đó dường như chẳng có liên hệ
gì dù rất xa xôi với một sự kiện do một nhân vật vị lai chủ nghĩa chủ trì cả.
Chiếc phong bì FedEx còn có tấm hình đen trắng hai người đứng mặt đối
mặt. Kirsch đã viết một bài thơ ngắn gửi Langdon.
Thầy Robert,
Khi thầy trực diện gặp em,
Không gian trống rỗng mở toang đợi thầy.
— Edmond
Langdon mỉm cười khi nhìn tấm hình - một sự ám chỉ rất khôn khéo tới
một tình huống mà Langdon từng tham gia vài năm trước. Hình bóng một
chiếc cốc lễ, hay Chén thánh, lộ ra trong khoảng trống giữa hai khuôn mặt.
Giờ Langdon đang đứng bên ngoài bảo tàng này, háo hức muốn biết anh
chàng sinh viên cũ của mình định công bố điều gì. Một làn gió nhẹ hất đuôi
áo của ông khi ông men theo lối đi bộ bằng xi măng trên bờ sông Nervión
uốn khúc, vốn từng là nguồn sống của một thành phố công nghiệp thịnh
vượng. Không khí phảng phất mùi đồng hun.
Lúc Langdon vòng theo một khúc quanh trên lối đi, rốt cuộc ông cũng cho
phép mình ngắm nhìn tòa bảo tàng đồ sộ, lấp lánh. Chỉ mới nhìn khó có thể
đánh giá đúng về tòa nhà được. Thay vào đó, ánh mắt của ông lướt tới lướt
lui dọc theo toàn bộ chiều dài của những hình khối kéo dài, kỳ quái.
Tòa nhà này không chỉ phá bỏ mọi quy tắc, Langdon nghĩ. Nó hoàn toàn
phớt lờ chúng. Một địa điểm hoàn hảo cho Edmond.
Bảo tàng Guggenheim ở Bilbao, Tây Ban Nha, trông giống thứ gì đó hiện
ra từ một hình ảnh ảo giác lạ lẫm - một bức tranh cắt dán xoáy tròn của