Nhiếp chính vương đã nêu rõ nhiệm vụ tối nay.
Với Ávila, tiếp nhận mệnh lệnh từ Nhiếp chính vương là việc hết sức bình
thản.
Không cần quyết định. Không có tội. Chỉ hành động. Sau cả một sự
nghiệp chuyên đưa ra các lệnh chỉ huy, quả là nhẹ nhàng khi nhường lại
bánh lái và để những người khác chèo lái con tàu này.
Trong cuộc chiến này, ta là một người bộ binh.
Chỉ vài ngày trước, Nhiếp chính vương cho ông ta biết một bí mật đáng
ngại đến mức Ávila thấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dâng trọn
bản thân cho sự nghiệp này.
Tính chất tàn bạo của nhiệm vụ tối qua vẫn còn ám ảnh ông ta, nhưng ông
ta biết những hành động của mình sẽ được tha thứ.
Sự đoan chính tồn tại dưới nhiều hình thức.
Và sẽ còn nhiều người chết trước khi đêm nay kết thúc.
Lúc Ávila xuất hiện tại một quảng trường bên bờ sông, ông ta ngước mắt
nhìn cái công trình đồ sộ trước mặt. Đó là một khối nhấp nhô các hình dạng
vô lý được ốp bằng gạch kim loại - như thể cả hai nghìn năm tiến bộ về kiến
trúc đã bị vứt qua cửa sổ để có được sự hỗn độn hoàn toàn.
Có người gọi đây là một bảo tàng. Ta gọi nó là một thứ quái dị.
Cố tập trung suy nghĩ, Ávila băng qua quảng trường, vòng vèo qua một
loạt tượng điêu khắc rất kỳ quái đặt bên ngoài Bảo tàng Guggenheim ở
Bilbao. Lúc tiến tới gần tòa nhà, ông ta nhìn thấy hàng chục vị khách đang
hòa với nhau trong những bộ trang phục đen và trắng đẹp nhất của họ.
Những đám vô thần tụ tập với nhau.
Nhưng tối nay sẽ không như bất kỳ ai trong bọn họ hình dung.
Ông ta nắn thẳng lại chiếc mũ đô đốc và vuốt phẳng áo khoác, củng cố
tinh thần mình cho nhiệm vụ đang nằm phía trước. Tối nay là một phần của
một nhiệm vụ còn lớn hơn nhiều - một cuộc thập tự chinh của sự chân chính.
Khi Ávila băng qua khoảng sân tiến về phía lối vào bảo tàng, ông ta nhẹ
nhàng chạm tay vào chuỗi hạt trong túi mình.