NGUỒN CỘI - Trang 30

CHƯƠNG 3

Tiền sảnh bảo tàng có cảm giác như một nhà thờ chính tòa trong tương lai.
Lúc Langdon bước vào trong, ánh mắt ông lập tức hướng lên trời, leo theo
một dãy cột đồ sộ màu trắng chạy dọc một vách kính cao ngất, cao hơn sáu
mươi mét lên đến tận vòm trần, nơi những chiếc đèn rọi halogen tỏa ra thứ
ánh sáng trắng tinh khiết. Treo lơ lửng trong không trung là một mạng lưới
lối đi hẹp và ban công giăng ngang khoảng không, lác đác trên đó là những
vị khách mặc đồ đen và trắng di chuyển ra vào các phòng trưng bày trên gác
và đứng bên những ô cửa sổ trên cao, chiêm ngưỡng đầm nước phía dưới.
Gần đó, một chiếc thang máy bằng kính lặng lẽ trượt dọc theo tường, đáp
xuống mặt đất để đón thêm khách khứa.

Trông không giống bảo tàng nào Langdon từng tới xem. Ngay cả âm

thanh cũng có cảm giác rất lạ lẫm. Thay vì truyền thống tôn trọng sự yên
tĩnh bằng khâu hoàn thiện triệt âm, nơi này lại náo nhiệt với những giọng
nói lầm rầm vang vọng dội lại từ đá và kính. Với Langdon, cái cảm giác
quen thuộc duy nhất là dư vị khô khốc ở cuống lưỡi mình, không khí bảo
tàng trên khắp thế giới đều như nhau - được lọc rất kỹ tất cả các hạt cùng các
chất ô xy hóa và sau đó được làm ẩm bằng nước ion hóa tới độ ẩm bốn mươi
lăm phần trăm.

Langdon đi qua một loạt chốt an ninh chặt chẽ đến ngạc nhiên, nhận ra có

rất nhiều bảo vệ có vũ trang và cuối cùng đứng bên một chiếc bàn làm thủ
tục khác. Một thiếu nữ trao cho ông chiếc tai nghe.

Audioguía?
Langdon mỉm cười. “Không, cảm ơn cô.”
Nhưng khi ông lại gần chiếc bàn, cô gái chặn ông lại, chuyển sang nói

tiếng Anh cực chuẩn. “Xin lỗi, thưa ngài, nhưng vị chủ nhà của chúng ta tối
nay, ngài Edmond Kirsch, đã yêu cầu tất cả mọi người đều phải đeo tai nghe.
Việc đó là một phần trong trải nghiệm tối nay.”

“Ồ, dĩ nhiên rồi, vậy tôi sẽ lấy một chiếc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.