NGUỒN CỘI - Trang 528

Langdon cụt hứng. “Tôi hơi thấy mệt với các câu đố rồi, Winston. Tôi

chẳng có cách nào đoán nổi một PIN sáu chữ số đâu.”

“Xin hãy kiểm tra nút gợi ý của Edmond.”
Langdon nhìn chiếc điện thoại và ấn nút gợi ý.
Màn hình hiển thị bốn chữ cái: PTSD.
Langdon lắc đầu. “Rối loạn trầm cảm hậu sang chấn?”
“Không.” Winston cười lúng túng. “Pi tới sáu đơn vị.”
Langdon đảo mắt. Thật sao? Ông gõ 314159 - sáu số đầu tiên trong dãy

số pi - và điện thoại lập tức được mở khóa.

Màn hình nền xuất hiện và có một dòng văn tự duy nhất.
Lịch sử sẽ tốt với tôi, vì tôi có ý định viết ra nó.
Langdon mỉm cười. Đúng là đặc trưng của anh chàng Edmond khiêm tốn.

Câu trích dẫn này - không có gì lạ - là một câu nữa của Churchill, có lẽ là
câu nổi tiếng nhất của chính khách này.

Khi Langdon ngẫm nghĩ những lời này, ông bắt đầu thắc mắc liệu có phải

lời tuyên bố này không hẳn táo bạo như có vẻ vậy không. Nói một cách
công bằng với Edmond, trong bốn thập kỷ ngắn ngủi cuộc đời anh, nhà vị lai
chủ nghĩa này đã ảnh hưởng đến lịch sử theo những cách lạ lùng. Ngoài di
sản cách tân công nghệ của anh, thuyết trình tối nay rõ ràng sẽ còn vang
vọng suốt nhiều năm sắp tới. Hơn nữa, hàng tỷ tài sản riêng của anh, theo rất
nhiều cuộc phỏng vấn, đều được dự kiến tặng cho hai sự nghiệp Edmond coi
là trụ cột song sinh của tương lai - giáo dục và môi trường. Langdon không
thể không hình dung đến cái ảnh hưởng tích cực mà số tài sản khổng lồ của
anh sẽ tạo ra trong những lĩnh vực này.

Một cảm giác mất mát nữa lại trào dâng trong Langdon khi ông nghĩ đến

người bạn quá cố của mình.

Đúng lúc ấy, bức tường trong suốt trong phòng thí nghiệm của Edmond

bắt đầu có cảm giác tù túng, và ông biết ông cần không khí. Khi ông nhìn
xuống tầng trệt, ông không còn thấy Ambra nữa.

“Tôi nên đi rồi,” Langdon đột ngột nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.