NGUỒN GỐC MÃ LAI CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM - Trang 947

của Thọ Xuân. Cái phương Nam của Thọ Xuân, bất hạnh thay, lại là
tỉnh Giang Tây!

Đất của tỉnh Giang Tây là đất thó, tức đất sét trắng, một ngàn năm sau,

Giang Tây sẽ nổi danh khắp thế giới về công nghệ đồ sứ, nhưng bọn Bộc
Việt chỉ biết làm ruộng để ăn cơm, phải chết đói nơi đó, nếu dừng chơn quá
lâu năm tại đó. Vì thế mà rồi tuy Giang Tây là đất không chủ, Bộc Việt lại
phải Nam thiên nữa, trên đường vạn lý trường chinh. Có lẽ chính nhờ hoàn
cảnh khốn đốn đó nên nó trui rèn tâm chí ta mà tổ tiên ta về sau mới chống
được với Trung Hoa, trong khi bao nhiêu nhóm Việt khác đều bị tiêu diệt
cả.

Dân Do Thái và dân Nhựt Bổn giỏi, không phải vì trời sanh họ ra là họ

đã có tài rồi, mà chính vì họ quá khốn đốn, đó là do chính miệng người Do
Thái và người Nhựt giải thích chớ không phải ta. Trên thế giới từ cổ chí
kim, không có thuộc địa nào của Trung Hoa mà thoát ách được cả, chỉ trừ
Việt Nam và Đại Hàn mà thôi.

Tại sao Bộc Việt lại không ghé Phúc Kiến? Vì đó là địa bàn của Thất

Mân, tuy cùng một chi Lạc, nhưng đất ấy cũng đã có chủ. Nhưng đi qua
khỏi Phúc Kiến rồi, họ cũng không ghé Quảng Đông được vì đó là đất của
chi Thái, như ta đã thấy, mà nước Tây Âu lại quá đông dân, nhứt là sau khi
đã thâu nạp cộng đồng Ba Thục, và các nhóm Lê từ trên chạy xuống đó.

Chỉ còn lưu vực sông Hồng Hà là dân Mã Lai lưỡi rìu tay cầm còn quá

thưa, là dung nạp họ mà thôi.

Chúng tôi nói đến lộ trình Sở - Hồng Hà, trước khi trình đủ các dây liên

hệ, vì tiện việc khi nghiên cứu về vị trí của Thọ Xuân nơi mà Tống Ngọc
làm bài thơ Chiêu hồn. Thế nên giờ xin trình bày một dây liên hệ khác giữa
Lạc Sở và Lạc Nhị Hà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.