NGUYỄN DU TRÊN ĐƯỜNG GIÓ BỤI - Trang 15

râu ông. Thậm chí có lúc, nó còn đứng trên đùi ông vít đầu ông
xuống bắt làm ngựa cho nó cưỡi. Còn đối với chú Du, chú Nễ,
Nguyễn Thiện chẳng bao giờ tỏ ra sợ sệt, luôn trêu chọc bắt các chú
phải cùng chơi đùa. Chiêu Bảy nhiều lúc ước mình được như Nguyễn
Thiện, cùng ngồi lên đùi cha, vuốt râu cha… nhưng chưa bao giờ
làm được. Cậu cảm thấy dễ gần với mẹ hơn.

Chiêu Bảy trở ra, đi đến dãy nhà ngang. Ở đó có một căn nhà ba

gian, nơi bà Tần cùng anh Nễ và Du cùng ở. Từ ngày cha mất, bà
Tần sống ở đây cùng các con. Anh cả Nguyễn Khản đã nói với bà:

-Dì ở đây cùng các em hàng ngày hương khói cho bố tôi. Chú Nễ,

chú Du đang phải lo học hành nên dì chăm chút các em luôn thể.
Thình thoảng dì cũng có thể về bên Bắc Ninh vài buổi cho đỡ
buồn.

Bà Tần nhớ sự phân công này nhưng hơn một năm nay chưa một

lần bà trở về quê ngoại. Tuổi trẻ, chồng chết, các con còn nhỏ, bà
cô đơn lắm! Nhưng bà phải giữ ý vì chưa mãn tang thì những người
trong gia đình nề nếp, nhất là phụ nữ nên tránh tiếp xúc với bên
ngoài. Anh Khản rất tâm lý, không muốn có những ràng buộc đối
với bà. Theo vai vế thì anh là con trong nhà nhưng anh ấy là một
ông quan đầu triều, tuổi tác cũng hơn bà nên bà Tần luôn luôn
cẩn trọng trong lời lẽ, trong nếp ăn, nếp ở.

Hàng ngày bà lo dọn dẹp, quét nhà, lau dọn châm hương, đèn trên

các ban thờ rồi ra làm vườn, nấu cơm sáng, cơm chiều để mấy mẹ
con ăn. Lúc Nguyễn Nễ, Nguyễn Du phải lên phòng sách học tập, thời
gian còn lại của bà là đọc kinh Phật. Bà âm thầm tìm hiểu những
giáo lý của nhà chùa. Đôi ba lần bà cũng có chuyện trò với những
người trong nhà, song không nhiều. Ngày trước, khi ông còn sống,
đôi khi bà cũng trở lại với vài ba bài dân ca quan họ quen thuộc. Từ
ngày ông mất, tuyệt nhiên bà không hát lên một câu nào. Có vẻ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.