NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 1055

rung trước gió với một con nhện lơ lửng giữa khoảng không đang giơ giơ
càng, vừa ra vẻ nghển trông, vừa ra vẻ vờn đón, ngạc nhiên và thất vọng.
Tiếng gió khuya vu vu. Và chính bóng người chỉ thấy đầu đội khăn, tay
chắp sau lưng mà không thấy mặt kia, đang nấc lên mà gọi trời, gọi sao, gọi
nhện.

Đêm đêm tưởng dải Ngân hà

Chuôi sao Tinh Đẩu đã ba năm tròn...

Thì ra cái vùng sao như cát, như thủy tinh vãi kia ở trong tranh minh

họa là dải Ngân hà? A! Sông Ngân! Sông Ngân! Thế là con sông điển tích
mà tôi được biết bấy lâu, hàng năm cứ đến tháng bảy thì có một đôi vợ
chồng tên là Ngưu Lang và Chức Nữ được quá giang gặp nhau, và chỉ được
gặp nhau có một ngày thôi ấy, lại chính là con sông có một người không có
tên nhưng tôi lại thấy quen quen và thân thương, đang ngước mặt lên trông
ngắm mà nhớ thương, mà mong đợi. Mong đợi và nhớ thương không tả rõ
là ai, là đâu, là gì, mà sao vẫn thấy có một người, có một nơi, có một tình,
có một cảnh, vừa man mác, vừa bâng khuâng, vừa da diết vô cùng.

Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn

Tào Khê nước chảy vẫn còn trơ trơ.

Lại con sông Tào Khê này nữa! Hơn bốn mươi năm sau đấy, tôi đã

được tới đứng trên bờ phù sa của nó mà trông trời mây sông nước rồi cả
sao khuya. Sông Tào Khê vắt qua huyện Quế Võ tỉnh Hà Bắc, thông ra
sông Cầu, nhỏ hẹp thôi, nhưng cũng chảy xiết lòng người, khiến những ai
kia đã phải nghẹn ngào:

Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn

mà nói với sông:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.