NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 155

han gỉ. Lưỡi dao đó thường làm Chín Huyền rùng mình hồi hộp. Chính nó
là kỷ niệm của cả một quãng đời vui vẻ, đầm ấm, nhưng xấu xa và nguy
hiểm của vợ chồng nàng. Chính nó là một kỷ vật quý báu của Tư để lại sau
bao nhiêu phen nhúng máu, nó như một thứ tiếng thầm lặng thúc giục, êm
dịu chi phối lòng nàng.

Chín Huyền đưa mắt nhìn qua khung cửa thấy trên cánh đồng bát ngát

chìm ngập trong bóng tối, vòm trời vẫn âm u, cái vòm trời mùa đông không
trăng sao, thê thảm chẳng khác gì cảnh đời nàng trong bốn năm nay. Chín
Huyền chép miệng một cái rồi thở dài. Nàng trở mình rồi quay mặt vào bức
vách, trùm kín chăn, cố nhắm mắt ngủ.

Nhưng những giọt mưa tí tách từ mái tranh rỏ xuống thềm đất cứ lạnh

lùng rỉ vào tai nàng những âm thanh não ruột. Hình như những âm thanh ấy
rành rọt đếm những giây phút dần qua trong cái giờ cuối cùng của một
người hấp hối.

Chín Huyền âu sầu thêm, lạnh lẽo thêm, tuy nàng đã ấp lấy hai đứa trẻ

lên ngực. Hơi thở của chúng không đủ làm lòng nàng ấm áp trong khoảng
đêm đông vắng vẻ này.

Chợt Chín rít lên một tiếng, co vội hai ống chân lên. Nàng thấy từ đầu

gối trở xuống lạnh hẳn đi, năm đầu ngón chân nhức nhối như bị kim châm,
cả bắp đùi nặng trĩu.

Chín Huyền giật mình:

- Lại bị tê chăng?

Như mọi năm, hễ bắt đầu rét, chân nàng lại phát tê buốt, nàng phải

chịu đau đớn ít ra cũng vài tháng, dùng nhiều thuốc lắm mới đỡ buốt nhức
và đi lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.