NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 172

xoắn xuýt chào hỏi Vịnh, rồi từ bấy thành một người bạn thân nhất của
Vịnh.

Anh thợ này là chồng chị Mấn, người đàn bà ban nãy mua thức ăn cho

mẹ Vịnh.

Đối với ai Vịnh cũng ân cần dịu dàng như thế. Cả với những khách ăn

cù nhầy. Mẹ Vịnh đã nhiều phen đay diếc Vịnh nào "hỗng", nào "dai mả"
nào "cứ như thế thì có ngày gì... để ngoài da" và day dứt Vịnh đã phải lòng
những đứa khốn nạn ấy nên không dám đòi hỏi ráo riết công nợ. Không
những Vịnh không thay đổi các tính nết nọ mà còn lại gây thêm cho mẹ
những cơn tam bành, làm Vịnh bị chửi mắng tàn tệ hơn. Vịnh còn nằn nì
xin hộ và đánh tháo cho cả những người đói quá vào hàng ăn liều, cơm
rượu hẳn hoi, rồi thì lột quần áo thế, hay không thì ù té chạy...

***

Tối rồi.

Nhà nào nhà ấy đã lên đèn. Vài cửa hiệu tạp hóa to thắp đèn "măng

sông" sáng trưng. Quãng đường trước những nhà ấy tách hẳn ra dải đường
đá gồ ghề như những miếng vải trắng xanh nối cách nhau trong tấm vải
thâm. Cát bụi vẫn lầm lên nhưng không rõ. Mỗi lần xe ôtô phóng qua người
ta mới thấy những làn bụi như vôi lơ rắc ra khung cửa sáng. Rác rưởi đánh
đống ở dưới mấy gốc cây và ở ven đường bốc lên một mùi tanh nồng,
không khí nặng nề càng thấy rõ.

Tới giờ lắm nhà mới bắt đầu làm bữa cho chồng con về muộn tầm; ấy

là nhà chị Vượng, chồng làm thợ mộc ở nhà máy diêm, nhà mẹ Minh có hai
con lớn đi tập thợ nguội, nhà bác Chín, chồng đi bổ củi, nhà bác Tý bác Na,
chồng làm phu khuân vác dưới bến tàu.

Khói bếp tím đặc quấn quýt lấy lá đen sẫm dần dần bị gió tản ra, lẫn

với sương đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.