NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 175

Vỡ nhẽ, Vịnh đau đớn quá. Mẹ Vịnh đay nghiến Vịnh chỉ vì cái cử

động tự nhiên mà bà cho rằng là một sự phản kháng. Vịnh chua xót nghĩ
không biết đến ngày nào Vịnh mới thoát khỏi những sự đè nén ấy. Nước
mắt của Vịnh đã lại mọng lên. Nhưng Vịnh không dám khóc. Lòng Vịnh lại
mở ra để đón những giọt nước mắt thầm nọ rút xuống với những tiếng
nghẹn ngào trong cổ họng.

Gió càng nổi to, sương mù thêm.

Vịnh buông tay trên đùi, thẫn thờ nhìn ngoài đường.

Trước nhà Vịnh là vợ chồng bác Nhân làm bánh cuốn. Giờ bác gái

đương tráng bánh. Những ánh lửa bếp chờn vờn qua những kẽ liếp đến
sáng rõ mới tắt. Lúc ấy người chồng mới dậy để đi làm. Còn người vợ chợp
mắt ít giờ rồi phải dậy để thổi nấu cơm nước cho con cái và đi bán hàng.

Nói đến đám con của vợ chồng bác ai cũng phải buồn cười. Lúc nhúc

đúng mười hai đứa mà thằng lớn nhất mới mười ba. Người ta đã không
hiểu tại sao những đứa bé ấy sống đủ cả. Nào chúng nó có được chăm bẫm,
no ấm? Đứa nào đẻ ra cũng chỉ được mẹ bế ẵm nhiều nhất là mươi ngày rồi
thì quẳng cho thằng anh con chị, suốt ngày phơi nắng, phơi gió. Rồi ngoi
ngóp ngồi vững và ăn được miếng cơm nhá nhót, sữa phần nó lại phải dành
cho đứa mới đẻ và cho đứa bé khác lại mới đẻ nữa, mà ăn toàn cơm mớm,
ăn cơm hột của mẹ hay của hàng xóm. Quần áo toàn của chung quanh cho.
Người này cái áo cũ của con, người kia cái quần cũ của chồng. Thế mà lắm
nhà giàu có hỏi xin những đứa bé ấy về nuôi đỡ thì vợ chồng Nhân nhất
định từ chối.

Người ta đã nhiều lần nghe thấy người vợ nói câu này:

- Đây còn mạnh chân khỏe tay, còn kiếm được miếng thì còn là đẻ,

còn là nuôi.

Và những lúc say rượu, người chồng lại thủng thẳng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.