NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 176

- Mười hai chứ đến mười lăm đứa đây cũng chẳng cần. Lớn lên, con

trai, thằng cái búa, cái cuốc, cái xe, cái cày; con gái, đứa cái thúng, cái mẹt,
cái quang là đủ có gạo bỏ vào nồi rồi. Không có thì làm mà ăn chẳng luồn
lụy, nhờ vả đứa nào cả.

Mấy kẻ đã phát ghen vợ chồng Nhân. Bọn họ thấy bằng ấy đứa con

chẳng đứa nào được ăn học, chăm nom thì bĩu miệng:

- Rồi mà xem đấy, cứ những ngữ ấy thì chỉ đứng đường đứng chợ thôi

chứ làm được cái gì!

Sẵn tức với chồng Nhân, bọn họ đâm ghét cả những đứa con. Thị của,

bọn họ xúc từng bơ gạo cho ăn mày trước mặt hai người. Bọn họ còn cấm
ngặt con cháu không được chơi với chúng nó, và chúng nó có bén mảng
đến thì bị xua như xua ruồi vậy.

Không hiểu tại sao lúc này Vịnh lại nghĩ đến vợ chồng nhà Nhân và

đàn con lúc nhúc ấy. Vịnh có cảm tưởng Vịnh là một người rất thân trong
gia đình y. Vịnh xót xa cho gia đình y nheo nhóc quá. Những kẻ hắt hủi vợ
chồng y thật là ác quá. Bọn họ chỉ vì ghen với y được nhiều con đứa nào
cũng kháu khỉnh tuy bỏ lay lứt, bữa cơm bữa cháo. Mà họ nào tẩm bổ sâm
nhung quế phụ, cầu hết đền nọ phủ kia nhưng cứ trơ ra. Biết đâu rằng vì
nhàn rỗi, sung sướng quá, không còn biết làm việc gì cho qua thời giờ,
chồng con, anh em họ đã khí hết khí lực cho cờ bạc, trai gái, nghiện hút,
chơi bời.

Sương mù ném xuống những mái nhà và là là cả ở trên mặt đường.

Những xe tay lặng lẽ chạy qua với ánh đèn đục, lờ mờ, thấp thoáng. Những
bóng người thưa thớt. Thỉnh thoảng tiếng rao phở phào lên rồi chìm mất
trong sương khuya. Chó của vài nhà gần đấy sủa ran ran.

Vịnh thấy lạnh thấm người và mọi vật chung quanh. Những bàn ghế,

giường, phản, chõng hàng đã ọp ẹp, những bức vách nứt nẻ, loang lổ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.