NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 250

Bà cụ mẹ bác Nấu nhìn con gái, lắc đầu một cái rồi đi vào nhà, ngồi

sụp xuống đất, bưng mặt khóc không ra tiếng. Cuộn bạc giấy ấn vào tay bà
cụ đã bị vứt tung ra phản giữa đống áo quần mới may: quần nái, áo the,
khăn vuông baga tóc, dép da láng biếu bà cụ. Không thể nào dỗ được mẹ,
Tý cũng ngồi xuống bậc cửa và úp mặt vào tay khóc theo. Vợ chồng bác
Nấu thần người ra, trông nhau. Đám trẻ con bâu đến trước gian nhà đều
ngơ ngác. Chúng không cười nói ồn ào như trước.

Hôm sau, Tý từ giã mẹ để theo chồng là một viên cai xếp ra Móng

Cáy. Đêm qua, Tý khóc nhiều quá, mắt sưng mọng. Một lần nữa, trước khi
ra xe, Tý lại ép mẹ nhận và Tý lại khóc vì bà cụ vẫn nhất định chối từ:

- Cô sung sướng mặc cô. Tôi có rách mặc rách, quần lành áo tốt cô

may cho tôi đấy cô đem đi cho ai thì cho. Và tôi chẳng dám cần cô đem tôi
đi mà phụng dưỡng báo đáp. Tôi chỉ ở chết già với thằng bố Nấu và các con
nó thôi.

Tý đã ra đi trước tiếng reo hò của đám trẻ:

- Hê!... Hê!... Hê...!... Cô Tây! Cô Tý Tây!

Những tiếng reo này và biết bao nhiêu con mắt nhìn giễu cợt đã theo

Tý ra tận ngoài đường.

***

Đến ngày nay.

Cái gia đình lam lũ kia vẫn lúc nhúc trong gian nhà úp xúp và hôi

nồng đã ba năm không một vật gì mới hiện ra ở dưới cái mái lá tối mờ. Vẫn
cái giường tre đu đưa, kêu răng rắc mỗi lần những đứa trẻ nhún nhẩy; vẫn
cánh phản lè tè mọt nghiến rền rĩ; vẫn cái bàn mất chân buộc vào cột vách.
Trưa hè, dưới nắng lửa, vẫn những làn bụi lầm lên chập chờn. Ngày mưa to
gió lớn, trên mặt đất ngập nước và rác rưởi người cha vẫn làm thuyền cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.