NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 256

tình phụ, một sự tan nát mà tất cả tình cảm tốt đẹp trong lòng ngăn giữ
không cho làm.

Thưởng lớn như thổi. Đùa nghịch suốt ngày. Không dám để con lêu

lổng, bà phải cho Thưởng đi học. Năm ấy Thưởng lên tám, bà hai mươi
tám; ông cụ, bà cụ suýt soát bẩy mươi. Tới năm Thưởng biết đọc biết viết
thông quốc ngữ và nghe hiểu ít câu tiếng Pháp thường dùng. Bà nhờ người
xin cho Thưởng vào tập thợ nguội ở một xưởng máy nhỏ.

Bắt đầu từ đây, đời bà chật vật trải nhiều cùng quẫn! Gánh hàng của bà

đã thấy nặng trên vai gầy. Gió rét lúc sáng sớm và sương đặc của đêm
khuya lắm phen làm bà rùng mình và chép miệng thở dài. Cả nắng tháng
năm thổi bóng đường đi.

Biết làm sao! Cả nhà chỉ trông cậy vào mình bà! Nghỉ một chiều chợ,

bốn miệng đói một ngày, và đèo nặng thêm một món lãi. Bà càng phải cố
gắng và càng rạc người đi.

- Sao mà ế thế này hở giời!

- Đánh nhau làm gì cho lắm để mà đường, bột bán gấp đôi gấp ba!

- Nghị viên với nghị hòn! Chả xin được cái gì hết!

- Thuế vé nặng mãi lên! Cơ mầu này người nghèo đến chết đói hết

thôi!

Người mẹ nọ đã thốt ra những câu ấy những lúc nhặt từng hột gạo

vương ra đất và đi nhặt từng xu quà chịu suốt buổi chiều. Ngô, sắn độn
cơm cũng thiếu. Phải rút đi ngày một bữa. Nhiều hôm hai mẹ con phải
nhường cơm cho ông cụ bà cụ.

Bà cố nuốt nước mắt cay đắng, gượng gạo làm vui cho hai cụ khỏi

buồn và Thưởng yên chí học tập công việc. Nhưng trong thâm tâm, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.