NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 261

sũng, nào ho hen, nào báng tích. Vài ba kẻ chuyên tiền của về cho cha mẹ,
vợ con thì toàn là nhờ cờ bạc chứ có nhờ đâu về công ăn việc làm mồ hôi
nước mắt của mình? Con không xem đấy như, được đối đãi tử tế thì chẳng
ai dại gì chưa hết hạn mà lại trốn về xứ sở, để đến nỗi bị tù tội, đánh đập...

Những điều bà nói, Thưởng biết cả, biết rõ hơn nữa kia. Nhưng

Thưởng vẫn phải nói hay, nói tốt cho cái chế độ làm phu để mẹ khỏi lo
ngại, cho anh đi. Vì trong lúc này, việc làm không có, người thất nghiệp
đông vô vàn, thuế má nặng, buôn không có vốn, và cái gì cũng đắt đỏ, vậy
anh ở nhà để chết đói sao? Thưởng chua xót thấy chỉ còn mỗi cách bán
mình cho sở nọ, để kiếm miếng cơm manh áo cho mình và cho gia đình.

- Vậy con nhất định đi? - Bà mẹ dân dấn nước mắt hỏi Thưởng.

Thưởng tươi cười ngọt ngào trả lời. Bà mẹ ôm mặt khóc và chua xót

có cảm tưởng rằng Thưởng không thương mình nên mới nhất định cưỡng
lời. Nhưng, thực ra lòng Thưởng đã bị bóp chặt bởi sự đau đớn của người
mẹ yêu dấu con hơn cả thân mình. Tỏ ra vẻ thản nhiên trước sự lo sợ đến
cực điểm của mẹ lúc này, Thưởng biết mình tàn nhẫn quá. Nhưng biết sao?
Anh không thể cũng lấy nước mắt mà an ủi mẹ. Vì như thế chỉ càng tỏ rõ
sự nguy hiểm mà anh sắp dấn thân vào, khiến mẹ anh thêm sợ hãi.

Thưởng cố yên lòng nhìn vai mẹ rung động, và nghe những tiếng nức

nở khoan sâu vào ngực anh.

Không khí nặng nề khó thở quá. Như đầy hơi hắc ín đun sôi, ngọn đèn

hoa kỳ vặn to nhả thêm vào thứ khói hôi nồng. Thưởng đầu bứt rứt vì
những cảm giác rộn rực. Thưởng khổ sở thấy bỗng dưng mẹ mình và mình
phải đi sâu vào sự đau đớn vô ý thức.

Nhưng Thưởng vẫn phải tươi cười.

Vóc người Thưởng vạm vỡ nổi bật trước ánh đèn vàng đục. Mớ tóc

lùng bùng vén cao lên, lộ một vừng trán nở rộng trên hai mắt sáng. Cặp môi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.