NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 305

Cô hàng cúi thấp mặt xuống, giọng nói nhỏ:

- Có hai em cháu thì chúng nó ra xem vào đám ở Cầm, còn cháu phải

trông hàng...

Ngừng lại một phút cô nói tiếp:

- Nhưng rồi bu cháu cũng phải khỏi!

Sự chua xót trào lên câu nói ấy rõ rệt quá. Hộ cảm thấy tất cả nỗi túng

thiếu của cái gia đình nhà quê không còn thể trông cậy vào ai sự giúp đỡ,
sống lần hồi, vất vưởng. Nhưng, con vật trong người Hộ đã kêu rống lên.
Hộ chỉ cần biết rằng: "Phải được thỏa mãn! Phải được thỏa mãn!". Không
phải chỉ một lần này, đã bao nhiêu lần khác, Hộ dửng dưng trước những
cảnh lầm than đau khổ.

Sinh trưởng ở một gia đình giàu, Hộ chẳng phải mó tay vào một việc

gì. Ngày hai buổi Hộ đi học rồi đi chơi rong phố, hay góp mặt ở rạp chớp
bóng, ở nơi đàn hát, hay cùng một cô gái nhí nhảnh nào đó tự tình ở những
chốn cây cỏ, mây nước, rồi cùng nhau chụp hình, cùng nhau ca hát các bài
hát tây mới. Sự suy nghĩ bị Hộ ghét cay, ghét độc. Hộ muốn tâm trí lúc nào
cũng như bọt nước trên một dòng sông êm ả, trôi đến đâu thì trôi. Châm
ngôn của đời Hộ lúc thanh xuân này là: sung sướng với một cô gái đẹp nhí
nhảnh, với các quần áo lạ kiểu, với các cuộc vui ồ ạt như cảnh đời phù
phiếm trên màn ảnh, như cảnh thơ mộng toàn yêu đương trong những tờ
báo để các trai gái mới lớn đọc khi không biết và không muốn làm việc gì.

Có tiếng chân dậm thình thình ở ngoài thềm. Cô hàng nhoài người ra.

Tiếng một đứa trẻ reo lên:

- Chị ơi! Vui quá! Vui quá!

Hai đứa nhỏ bước vào nhà, vung vẩy hai đôi guốc chạt bùn. Chúng

không chào Hộ, trâng tráo nhìn Hộ. Cô hàng cốc nhẹ lên đầu thằng lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.