NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 352

sắm sửa trong nhà thức nọ thức kia, anh đã không giúp tôi thì chớ sao lại
còn phá của tôi?! Anh chắc được mạnh chân khỏe tay mãi à? Anh chắc con
nhớn con bé không bao giờ ốm đau, sài đẹn đấy hẳn? Anh cứ tưởng làm ăn
được dễ dãi mãi hay sao? Ngay bây giờ đấy công nợ đương réo rắt kia kìa.
Anh có ở nhà luôn đâu mà biết! Mà anh biết thì anh có lo cho tôi đâu, hay
chỉ chửi bới đánh đập thêm thôi.

- Khổ quá câm đi! Câm đi không có cái điếu này lại vào mặt mày bây

giờ. Công nợ bao nhiêu nữa, có thì giả. Vay của họ, mua chịu bán đựng của
họ thì phải chịu thêm lãi cho họ chứ chẳng chịu không. Mấy lại ông còn
sống đây chứ đã chết đâu mà mày sợ?!

- Phải "ông" còn sống đây, nhưng cơ cực lắm, sống để mà cùn đời rạc

rài công nợ à, để cứ nheo nhóc mãi à?!

Ngoài sân nắng đương reo, ánh vàng chói lòa tràn ngập. Dưới đất, mụ

vợ vẫn co quắp, tóc rối bù, lòa xòa. Những tiếng rên nức nở, hổn hển làm oi
nồng thêm cái không khí dưới mái lá, quanh năm lởn vởn thứ bóng lúc đen
loãng, lúc tím mờ, lúc tối đặc. Rít xong một hơi dài thuốc lào, lão Đen bước
vùng xuống đất. Hắn chạy đến một góc nhà, kiễng chân tìm bọc tiền. Tiếng
lá sột soạt, lão Đen gầm khẽ:

-... Đâu? Mày giấu gói tiền của ông đâu?

- Ở đấy chứ còn ở đâu.

Soạt, lão Đen rút xuống một cuộn vải. Hắn rứt phừn phựt sợi dây

chằng ra, rồi kẹp tập giấy bạc đếm:

- Sao lại thế này? Sao lại mất đi sáu đồng thế này?

- Mất đi - mất đi vào cái thạp gạo kia kìa, vào cái siêu thuốc của mấy

nhãi con kia kìa, chứ tôi chẳng đem cho (mụ rùng cả tâm trí vì một ý nghĩ
ghê rợn, vội nói) chẳng còn cha mẹ anh em nào mà cho cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.