NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 451

- Họ giả bao nhiêu? Thì được đồng nào mình bán phắt đi cho khỏi đưa

đi đưa về khổ thân.

Lưu gườm gườm nhìn vợ, chờ người vợ đến gần nhấc gói sách lên lẩm

bẩm:

- Hay mình để tôi đi bán vậy.

Lưu vùng tay giằng lấy, ném xuống đất, rền rĩ:

- Giời ơi!... Để đấy! Để đấy!...

- Thì dù thiệt một nửa hay bao nhiêu nữa mình cũng để tôi đi bán.

Mình gấp khúc, mình cần tiền, nhân lúc đó nó mới bóp chẹt được mình thì
mình đành phải dằn lòng chịu. Vậy mình để tôi đi kẻo năm giờ hơn rồi mà
giời lại mưa kia kìa.

Vừa nói người vợ vừa chớp mắt nhìn ra. Bên ngoài trời đã xám ngắt.

Những bụi nước trắng đục bay dìu dịu. Dáng người ta đi như biến. Hai rặng
cây bên đường đen lù lù thay nhau rùng lên, bắn vào mặt người những giọt
nước rát buốt. Một mùi hương ngát bỗng thoáng vào căn gác của vợ chồng
Lưu. Đây kia, một đống lửa đương cháy rực. Tàn vàng bay lả tả, rèo rèo.
Nhà nọ đã cúng rằm rồi. Những đứa trẻ cứ quấn quýt chung quanh đống
vàng mã bắt lửa ngùn ngụt, mắt và tóc chúng nó đều lấp lánh. Bên trong
một bàn thờ nghi ngút đèn nhang, và tấp nập những người lớn, quần chùng,
áo dài, mặt mày tươi hớn hở.

Một cái lạnh tê tái dội lên trong người vợ Lưu. Kể ra mới bữa sáng

nay hai vợ chồng không ăn cơm, nhưng Lưu đã được hai bát phở năm và
vợ Lưu ba chiếc bánh khúc sáu xu. Còn chiều hôm qua, trưa hôm qua, hai
vợ chồng không thổi nấu ở nhà thì đã ăn chịu no nê bữa cuối cùng ở hàng
cao lâu quen đầu phố rồi. Từ chiều tới giờ, cái đói thấy thấm thía, sâu sắc
một phần vì trời đổ mưa, rét, vì hai người đã chạy tiền từ sáng sớm mà
không được, vì sự tủi cực thấy những chỗ mua chịu bán đựng như đã biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.