NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 452

mình trần trụi, cũng cùng quẫn như những người nghèo khổ, phải lần hồi
từng miếng cơm, từng ngày sống một.

Trong sự đau đớn chua xót, sắc mặt vợ Lưu lặng đi càng nhợt nhạt.

Những sợi tóc rối xòa xuống trán và thái dương, tăng thêm vẻ thiểu não.
Trông vợ Lưu như một người đàn bà đã mấy bận sinh nở và ốm yếu hàng
năm rồi, chứ không phải là con gái mới hăm mốt, hăm hai, trong người
máu tốt đương bừng bừng, da dẻ không cần phấn sáp mà vẫn mượt mà
hồng hào.

- Tôi đi đây... Thôi thì sách vở của anh, anh giữ lại.

Lưu choàng nắm lấy cánh tay vợ. Năm ngón tay của Lưu bấu chặt lấy

lần áo nhiễu tây đen mặt khít vào người của vợ. Lưu hừng hực như bị bóp
cổ, mắt càng long lên:

- Mình phải ở nhà.

Vợ Lưu rung cả người:

- Giời đất!... Sao anh cứ thế... Anh cứ ngăn giữ, cấm đoán tôi một cách

vô lý thế?

- Không!... Phải nghe tôi!... Phải nghe tôi! Đói chết với nhau ở nhà

cũng được. Và đã đói lắm đâu mà sợ chết. - Lưu cười gằn, lắc đầu - và tôi
đã để đến nỗi đói thế đâu?...

Không ngờ người chồng dứt câu, người vợ dằn tiếng:

- Tôi đã phải nghe anh nhiều rồi, nhiều rồi!... Và đã chịu sự vô lý, sự

quá quắt của anh cũng hết mực rồi! Anh vẫn không chịu biết cho, cứ đè
nén, trói buộc mãi tôi! Lúc có tiền, chuyến ba trăm, chuyến hai trăm luôn
luôn trong tay anh anh không chịu mở mang buôn bán và cũng không cho
tôi chợ búa buôn bán. Anh cứ may mặc, cứ cải lương, chớp bóng, cô đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.