NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 494

Cũng thường là những buổi trưa nắng. Trưa nào ở gần đồng ruộng, xa

phố mà chả rõ từng tiếng chim liếp nhiếp, tiếng cu gáy ru ri, hương hoa cau
và mùi lúa. Những buổi trưa như thế, tôi thường phải nheo mắt lại nhìn ra
ngoài trời ngun ngút nắng. Một thứ hơi oi ả sôi lởn vởn: chân trời xanh ngắt
lóa lên những mặt đồng lúa âm âm như biển... Những lúc đó, nếu được nghỉ
người cha kia thế nào cũng đem chiếu giải đằng sau nhà nằm ngủ muốn đến
bao giờ thì đến. Nhưng tôi thấy không bao giờ y ngủ thẳng một giấc cho
đến chiều tối mà thường vào khoảng hai ba giờ thế nào y cũng thức dậy,
trằn trọc rất lâu rồi thì thần mặt mà trông hút về phía xa.

Bao nhiêu vẻ thờ thẫn, tê dại dồn cả lên hai con mắt của y trở nên lờ

đờ, đuôi mắt chun chun những nếp nhăn ở mé thái dương. Nhìn như thế, y
nào có thấy gì. Ngay khi râm trời, y còn phải cố gắng mới nhận ra được sự
vật ở trước y chỉ cách hơn chục bước. Chăm chú nhìn quá, nước mắt y giàn
ra như khóc, mắt y may lắm mới giữ được thêm vài năm nữa để y có thể đi
làm nhà máy cho trọn ba mươi năm mà lĩnh mấy chục bạc tiền sở thưởng
cho.

Đã một đêm tôi thấy có tiếng thở dài và nức nở. Người vợ được tin y

suýt bị giãn. Y đã để dây da buột ra ngoài mà không biết, khiến vỡ mấy ổ
máy.

Nhưng lần ấy y chỉ bị phạt mấy ngày lương rồi lạy van mãi với lão

xếp chồng mụ chủ nhà, y lại được đi làm giữ cái chân quét dọn hiện giờ của
một người bạn già vừa chết, công nhật hai hào.

Sau những buổi trưa nằm ủ rũ một mình và đờ đẫn ở đằng sau nhà chỗ

giáp cánh đồng ấy, thế nào tôi cũng thấy y càu nhàu gắt gỏng.

Một buổi tối, tôi đã hồi hộp vì cái Thạo bé đương ăn cơm thì gọi bu

nó, hớn hở:

- Bu này! Ngô của con sắp được bẻ rồi đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.