NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 512

- Cậu cho tiền ạ.

Bào hồi hộp, cố tránh cặp mắt sắc càng long lanh của mụ:

- Bao nhiêu? À, đây năm xu.

Dứt nhời, Bào choáng váng như đã co chân, sắp nhẩy xuống một vũng

nước thẳm. Bào tuy chưa “đi” ở cái vườn hoa này nhưng đã được nghe
nhiều bọn bê tha nói rằng suốt từ cổng trại tới đây và sang cả vườn hoa Hạ
Lý, cái giá định là năm xu. Năm xu hay “canh dấm” muốn gọi thế nào thì
gọi. Với cái giá ấy, hoặc mụ chủ, hoặc con em, hoặc khách chơi có thể ăn
được một bữa: bát cơm ba xu, hai xu canh hay cá nấu dấm, xì xụp cũng
ngon chán về một sáng sớm rét hay một chiều đã chạy vạy vàng cả mắt.

Cái Áo trắng đưa Bào sang bên kia đường. Bào đương tự hỏi cái chỗ

đi đây sẽ nhớp nháp, quái gở đến thế nào thì hai người đã tạt vào một bãi cỏ
hoang. Bào sửng sốt toan lùi lại, cái Áo trắng liền đẩy cánh tay Bào:

- Đây rồi mà, ở quá trong ngõ này một tý thôi mà.

Bào càng bàng hoàng. Thêm mấy bước nữa, Bào đứng lại:

- Kìa, mãi tận đâu thế?

Cái Áo trắng lại cười:

- Thôi đây rồi!...

Nó trỏ tay cho Bào nhìn một vòm tối và bước vào trước.

- Trong này, sạch sẽ lắm.

Bào hơi run, cau mày trông. Bào nhận ra đó không phải là cái ngõ mà

là cái lối đi không có cửa để phu thùng ra vào sau một tòa nhà cao ngất.
Bào cố nén ghê tởm để lần vào cái bóng tối mà Bào thấy phải hôi thối lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.