NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 522

- Không!... cứ ru nó đi. Mà nó vừa ăn cơm hay ăn thức gì khó tiêu, đau

bụng nên mới khóc như thế đấy.

- Dào ôi! Nó khóc là nó khóc chứ có đau đớn gì đâu. Tính nó hay khóc

ngay từ mới đẻ mà. Mà vừa phải cho nó ăn sữa đấy chưa dám cho ăn gì
đâu!

- Hay vì cho nó ăn sữa nguội?

- Nguội với ngậm gì! Có sữa mà ăn là phúc rồi, chả xem như con

người ta chỉ có nước cháo và cơm nát. Mà sữa tôi mua của hàng cà phê
ngay đầu ngõ, pha vào chai xong là cho bú ngay mà. Thôi mặc nó! Giầu
sang sung sướng gì mà lúc nào cũng phải có người ôm ấp và hễ mở miệng
là có vú vú em ấn ngay vào...

Như hiểu những câu day dứt mình, đứa bé đạp đạp cái chăn quấn ra,

ưỡn cong người, khóc hơn. Áo trắng phải bế vác nó lên, đi đi lại lại, và rối
rít:

- Thôi cô xin! Thôi cô xin! Cô biết cháu cô rồi! Cháu cô đáo để lắm

rồi! À cháu cô ngoan lắm rồi!

Ngước mắt lên, Áo trắng bảo Bào:

- Anh làm ơn kéo quấn lại cho cháu nó cái chăn nào... Khổ thật, động

đến là tụt, cứ lê thê xuống cả đất...

Bào vội làm. Áo trắng cũng vội vàng:

- Ừ cháu nín đi... nín ngay rồi mai cô mua hẳn cả hộp sữa con chim và

giã bột pha sữa quấy cho cháu ăn...

Mặc, đứa bé vẫn khóc thét.

Áo trắng quay ra đập đập vàp bức tường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.