NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 523

- Cha mẹ nó này!... Cha mẹ nó này!... Chúng nó chỉ ám ảnh làm cháu

sợ, giật mình này. Ngày kia mồng một cô bế cháu đi lễ, cô xin dấu đeo cho
cháu, đuổi chết mẹ chúng nó đi...

Áo trắng còn vung tay lên xua xua, đánh đánh như thật có những ma

quỷ đói khát đương lởn vởn chực chõm ở chung quanh... Tiếng khóc càng
sắc, như xé ra ở những miếng nứa bị dao gọt dài ngoài mặt cật... Sương
xuống dầy thêm. Qua những lỗ hổng ở bức tướng trong cùng vít lấy lối đi,
khói bếp lại tuôn ra, mù mịt, khét lẹt. Sự huyên náo ở trên cao dội xuống
rừng rực hơn với ánh đèn chói lòa.

Bào cũng bứt rứt cả người. Trong những tiếng khóc của đứa bé không

phải chỉ vì mê ngủ, đói khát, mà còn vì bệnh tật nghiến ngấu. Áo trắng đã
giậm chân, rít lên:

- Giời ơi, sao mà khổ thế này!

Y đứng lại, rung rung cánh tay, môi mím chặt, như để nghe những

tiếng thở hổn hển sắp đứt mất của mình. Giây phút sau, y đặt đứa bé xuống
chiếu, lập cập quấn lại chăn và nói:

- Thế này không phải! Anh ngồi đây với cháu nó một tý, em ra hàng

ngoài kia mua cho nó cốc sữa nữa vậy.

Áo trắng cầm cái chai ở dưới chiếu, chạy ra, để Bào lại bàng hoàng

trong cái không khí sặc mùi khói, tiếng ồn ào loạn xạ, và tiếng khóc đã
khản và dồn dập của đứa bé giãy giụa.

Trong đời Bào, chưa một lúc chờ đợi nào dài bằng...

Bào đã reo lên khi cái bóng trắng trắng và bé nhỏ thoáng vào với

những bước chân thình thịch:

- ???

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.