NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 555

thành thử những đứa bé cứ ngoi ngóp bùn nước ngập ngụa trong chuồng.
Thằng Lồi mắt vừa nhặt xong mười mấy cái xác chết nên không kịp chôn.
Sau trận mưa thấy mấy đứa nữa chết, nó nghiến răng chửi váng cả giời đất
lên, rồi nó xách chân những đứa bé đứng ngay trong chuồng mà ném bình
bịch vào xe. Không biết hôm ấy nó có đào lỗ không, hay chỉ vùi ở cái hố
rác, mà sáng hôm sau người ta thấy có đứa trôi ra đường, không hiểu vì
nước mưa chảy giạt đi, hay đứa bé ấy cũng như cái Tý bà nọ vừa kể, hãy
còn sống nên cố ngoi ra".

- Ở quê bà hở? Vùng nào thế hở bà?

- Giời đất thiên địa! Lại còn đến thế nữa cơ à?

Những tiếng người đương hỏi nhao nhao ở một phía thì cả tàu bỗng

ầm ầm lên, xô đẩy nhau rối loạn:

- Có người bỏ con xuống sông!... Có người bỏ con xuống sông!

Nghe được rõ tin này tất cả hành khách đương bàng hoàng tỉnh hẳn

người lại như cất được gánh nặng. Họ đã tưởng có tàu bay đuổi mà cái tàu
họ đương đi này tuần lễ trước đã bị bắn sạt nóc, hành khách suýt chết hết
nếu tàu không chạy gần một bờ sông cạn và lái nhanh được vào bờ. Nhưng
thoát khỏi sự hãi hùng bị bom đạn tàn sát, người ta lại càng ồn ào hơn.
Không chỉ xô đẩy nhau thôi, người ta còn xéo bừa qua cả đầu nhau để được
nhìn xem cái người đàn bà nọ sao mà có thể nhẫn tâm như thế được?

Tiếng hỏi gọi, tiếng trả lời, tiếng kêu ai ái, tiếng chửi rủa và cả tiếng

khóc thét của trẻ con nữa dồn đến tối ngòm cả lại một góc tầu.

- Làm sao có người lại đang tâm bỏ chết con họ như thế?

- Nó người như thế nào nhỉ?

- Trói nó lại cho mại bản khi đến bến điệu nó lên "bóp" thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.