NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 556

Những người nói chẳng còn thể nghe ra ai với ai. Và chỉ có những

người đi buôn gạo, đi mua rẻ đồ đạc ở các vùng quê và mấy đám nhà giầu
ra tỉnh chơi quần lành, áo tốt, vàng bạc đầy người là làm ầm ĩ lên thôi. Còn
số đông những người cũng ra tỉnh nhưng để trốn đói và những mong có
công ăn việc làm, bọn năm người, bọn mười người, khư khư ôm giữ con cái
bên những gồng gánh lủng củng chồng chất lên nhau, thì họ chỉ nghển lên
trông và vẫn chẳng nói chẳng rằng gì hết.

Thoáng phút, chung quanh một người đàn bà rách rưới, mặc váy, ngồi

sụp xuống sàn và gục mặt vào lòng, những kẻ xúm đến can thiệp đã chi chít
như kiến. Kẻ chửi, kẻ mắng, kẻ trách, kẻ chặc lưỡi, kẻ thở dài, kẻ bàn tán...
không biết bao nhiêu giọng, bao nhiêu nhời dội tới tấp lên cái đầu bù xù và
cái mặt cúi gằm xuống nọ.

- Đói thì đói chứ sao lại khốn nạn đến như thế?

- Ở nhà quê không làm gì được, đã cố công bế con ra đến đây thì cố

giữ lấy nó mà đi xin nuôi nó chứ sao?

- Hay muốn rảnh rang nữa thì cho nó vào nhà bà Sờ xem ai hiếm hoi

thì để người ta nuôi có được không?

- Ôi dào cái hạng mụ này thì chỉ biết có lúc no ăn ấm cật... ấy thôi mà.

Giá có bế con đi ăn mày thì có ai cho con thứ gì mẹ cũng lại tọng hết vào
miệng mẹ, rồi chỉ khổ đứa bé bêu nắng, bêu mưa.

- Giời đây!... Giời đày cả đấy! Sấm ông Trạng đã truyền "mười người

chết bảy còn ba, ba người chết hai còn một" cơ mà. Chuyến này thi phúc,
thi phận cả đấy!

Có kẻ lấy chân đá đá vào người mẹ nọ mà vẫn không làm được y nhúc

nhích. Không những y không cất tiếng đáp mà gần như không khóc nữa.
Cái mặt gằm xuống đầu gối ấy thỉnh thoảng mới rung rung cùng hai vai
gầy, áo toặc ra để hở lỗ chỗ da thịt. Chán chê rồi người ta mới chịu về chỗ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.