NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 597

đằng miệt mài ở các điện, các bàn chắn thì một đằng ở các rạp cải lương mà
ngồi lịm đi nghe: "Thôi cô buông tôi ra... thôi cô bỏ tôi ra để tôi đi chốn
sông mê biển khổ... Nào ai có đi giăng thề"... và nhìn những cái môi son kề
lên những bộ giáp nhung viền kim tuyến, những bộ giáp nhung viền kim
tuyến quấn quýt bên những cái môi son.

- Thế này thì chết mất! Phải thế nào chứ không mãi thế này thì chết

hết mất.

Phác gầm một tiếng vùng dậy. Người mẹ vội dậy theo, hất mớ tóc ra

sau lưng, cười khanh khách.

- Gớm! Chết cái gì mà chết lắm thế. Ai chẳng biết không tiền về cái

nhà này thì phải chịu đói, chịu khổ, chịu cực. Thế còn con gái già này chịu
mãi thì sao? Thôi này trong lúc đói kém bom đạn này chỉ nên mỗi đứa một
ngả, mạnh đứa nào đứa ấy sống. Bà, giờ bà cũng chẳng thiết gì nữa. Bà
xem trong nhà này còn cái gì bán được bà bán nốt rồi bà đi chết đâu thì
chết. Cầm bằng có mày như mày chết, cái công thắt lưng buộc bụng nuôi
mày khôn nhớn, ăn học, rồi lạy người nọ, van người kia tam tứ phen xin
việc cho mày chỉ là cái công gánh nước cho chó đẻ.

Mắt người mẹ long lên, bà ngừng nụ cười, rền tiếng:

- Phải! Cái công của bà chỉ là cái công gánh nước cho chó đẻ. Người

ta cũng có con, người ta cũng buôn bán hai sương một nắng, lần hồi nuôi
con, con người ta cũng khôn nhớn đi làm thì sao người ta mát mày mát mặt
thế. Sao những con mẹ đội Vinh, con mẹ ký Tạo, con mẹ Vĩnh Tường kia
chúng nó giàu có thế? Cả đến con mẹ cái Thơm, con mẹ cai Sửu, mang
tiếng con gái làm đĩ hết Tây chán đến Nhật nhưng chúng nó lại cửa cao nhà
rộng, kẻ thưa người gửi sung sướng thế. Còn mày ăn học, chữ nghĩa thông
minh, tài giỏi hẳn hoi thì thế. Sao mày lại chịu thân tàn ma dại, để mẹ quá
con mẹ ăn mày, hở cái giống ăn cứt mà chết kia?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.