NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 602

Những ý nghĩ buồn nản càng miên man trong tâm trí Minh. Đầu Minh

cúi thấp, mắt lờ đờ. Khí lạnh và bóng tối đẫm nửa xuống người Minh với
một thứ tiếng thì thầm ảo não.

- Kìa sao lại lâu đến thế này?

Minh cau mày ngước lên nhìn. Minh càng bứt rứt thấy gần hết giờ rồi

mà vẫn không thấy bóng một người tùy phái nào. Mọi chiều Minh đi trình
sổ cũng có lần vào phải hôm thứ bảy, nhưng Minh chỉ phải chờ một lúc là
xin được chữ ký. Thế mà chiều nay sao lại lạ thế này?

- Hay người adăng gác thường trực về nhà rồi? Nếu thế sổ của mình

chậm mất một ngày, mình biết lấy ai làm chứng?

Minh run run trong ngực. Minh lại gai cả người. Minh vội lắc đầu xua

đuổi những hình ảnh khủng khiếp lại hiện ra trong tư tưởng Minh.

- Không!... Không!... Sao lại có thể vô lý và khốn nạn cho mình đến

thế được! Mình làm gì mà bị giữ lại! Mình có làm gì nữa đâu!

***

Minh lập cập bỏ cuốn sổ vào túi áo trong, đi ra. Bước khỏi cổng rồi,

Minh vẫn còn những tiếng trống ngực thình thình. Biết đâu Minh được về
hẳn hay bị gọi lại, lại ngồi chờ đợi trong gian buồng âm u kia? Minh đã
toan chạy nhưng nghĩ đến sự vô lý của mình, Minh chỉ rảo gót thôi. Minh
thấy những cử chỉ trong khi vui mừng điên cuồng ấy nhỡ lọt vào mắt bọn
chó, Minh sẽ gây cho chúng một câu hỏi mà Minh có thể chết vì nó.

Đèn phố đã bật. Cứ cách hai cột gần trăm thước mới có một ngọn,

bóng chỉ bốn mươi là cùng. Ánh sáng còn yếu thêm trong cái chụp sơn đen
trông như cái mũ mấn, cho đèn chiếu thẳng xuống đường một khoảng bằng
mặt bàn, luôn luôn gió và bóng cây nhòe đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.