NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 640

Tiếng đáp ran ngay lên. Từ một mé tường, một nữ giáo viên quần áo

trắng dài đi ra. Y búi tóc, trán dồ, người dỏng dớt, da đỏ phớt hồng trông lạ
quá giữa cái đám học trò lúc nhúc nọ. Những nét phấn trắng rung rung dần
hiện lên dưới cái bàn tay nhỏ và thon:

i t ti

Cái trán dồ ấy quay ra. Đôi mắt quầng thâm và lờ đờ nhìnn suốt một

lượt. Một giọng nói khản khản cất hỏi, môi chỉ hơi mấp máy:

- Ai biết chữ gì đây?

Những cánh tay nhao nhao giơ lên. Người nữ giáo viên áo cánh trắng

chẽn, cau mày:

- Trật tự... trật tự... Không được làm ồn lên thế!...

"Cái trán giồ" lờ đờ nhìn xuống bàn những người nhớn; y im lặng một

lúc nữa mới gọi:

- Ông Ba... chữ gì trên bảng?

Người chỉ đọc như không nghe thấy trong khi mấy đứa trẻ cứ xăm

xăm chực đứng dậy.

Giọng nói nhỏ của "Cái trán dồ" nhắc lại, run run, khi cái vóc người

dầy dặn, tầm thước nọ đứng lên rồi vẫn không đọc.

- Chữ gì? Chữ gì?... Kìa ông Ba!

Người giáo viên quần cộc vàng, mắt xếch, đi đến, cau mày giục. Thì

hai con mắt kèm nhèm của người học trò tóc đã lấm tấm bạc nọ càng nheo
lại. Một vẻ cố gắng đau khổ, một nét gì nứt vỡ của trí tưởng - chói hẳn lên
ở những nếp nhăn tủa ra như nhài quạt ở đuôi mắt y. Mấy giọt mồ hôi dần
tụ lại ở hai gò má nâu cháy, long lanh như nước mắt. "Cái trán dồ" đi hẳn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.