NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 676

um tùm và một hàng cây che khuất thì tiếng kèn tắt hẳn. Gió chiều bỗng rít
dài lên, nền mây rung mạnh, khi âm vang của tiếng kèn không còn một gợn
sóng.

Đương nắm tay tôi, tự nhiên mẹ tôi buông mạnh ra bước xô xuống

thềm gạch, ra đường. Tôi ngạc nhiên, níu chặt lấy vạt áo mẹ tôi, cuống
quýt:

- Mợ ơi! Chờ con với. Mợ ơi!...

***

Bao nhiêu buổi chiều như thế? Đã mấy trăm buổi chiều như thế? Tôi

không thể ghi rõ là bao nhiêu mà chỉ nhớ rằng mẹ tôi đã không biết bao
nhiêu lần dắt tôi ra sân trước, đón những tốp lính kia đi qua với tiếng kèn
rộn rã tưng bừng để rồi một lúc lâu sau chậm chạp dắt tôi trở vào. Mẹ tôi đã
đứng trong tươi sáng và ấm áp ở ngoài trời hay trong gió lạnh, mưa bay ở
dưới mái hiên, và, bao nhiêu buổi chiều êm ả đã qua, óc non nớt của tôi ghi
làm sao được không lầm, không sót những con số nhất định? Nhưng trong
hồn tôi thì mãi mãi rõ ràng thắm nét hình ảnh những con mắt của mẹ tôi
sáng lên nhìn người thổi kèn và hai gò má mẹ tôi ửng hồng khi cặp mắt
long lanh của người đàn ông nọ chiếu tới. Và cho tới ngày trọn đời, tôi
không thể sao quên được cái cảm giác lạ lạ do một bàn tay nhỏ nhắn run
run bỗng từ đầu tuột xuống vai tôi, và một màng lạnh lạnh mong manh
vương qua một cặp mắt lờ đờ nhìn vào mắt tôi chợt làm ngực tôi lạnh rợi
đi... Rồi đến một giọng van lơn khi tôi níu lấy áo mẹ tôi kéo vào nhà lúc
không còn bóng dáng và tiếng kèn của tốp lính nữa.

- Đừng quấn mãi lấy chân mợ mà!... Thôi!... Con đi trước đi mợ xin

theo con...

... Rồi một buổi chiều, tôi cũng không thể nhớ rõ là một buổi chiều rực

rỡ hay âm u, mẹ tôi không dắt tôi ra sân nữa. Và từ buổi chiều ấy trở đi, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.