NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 677

có mình tôi lon ton chạy ra đón xem tốp lính đi qua với một người thổi kèn
khác. Lắm lúc thấy tiếng kèn vui quá tôi chạy vào nhà, nắm tay mẹ tôi, hết
sức kéo dậy. Nhưng mẹ tôi chạy vào nhà, nắm tay tôi ra rồi quay mặt vào
tường hoặc tiện thể kéo ngả người tôi vào lòng ôm lấy tôi. Bên tai tôi, tiếng
ngực mẹ tôi đập mạnh lạ thường, và từ mảng ngực phập phồng nóng ran
lên đó truyền sang da thịt tôi những cảm giác ấm áp giữ tôi lại rất lâu trong
cánh tay mẹ tôi.

Lúc bấy giờ mắt tôi như mờ đi vì hơi thở nóng sực của mẹ tôi và tôi

càng bâng khuâng trong đôi mắt thẫn thờ như muốn khóc của mẹ tôi.

***

Em Quế chính là con "cậu" tôi. Anh họ tôi, các cô tôi, cả bà tôi và

những người hàng xóm dần dần bảo tôi như thế sau ngày người cai kèn kia
đổi đi nơi khác không biết là đóng ở đâu và mẹ tôi càng kính cẩn hầu hạ bà
tôi, càng chiều chuộng thầy tôi và chăm nom anh em tôi. Nhưng cũng từ
ngày ấy tôi càng ít thấy hai thân tôi trò chuyện vui vẻ với nhau trừ khi ở
trước mặt bà tôi hay những người nào thân thiết nhất.

Tới năm em gái tôi khôn lớn cũng thế, thầy mẹ tôi không bao giờ nhìn

thẳng vào nhau mà hỏi gọi nhau, cười nói với nhau. Trong con mắt, giọng
nói và nụ cười của hai thân tôi bao giờ cũng đượm vẻ trầm lặng, chua chát,
hờn tủi. Sự đau đớn âm thầm ấy theo dõi mãi mãi thầy tôi và mẹ tôi với cái
kỷ niệm sâu xa của mấy đêm kia - tôi tin chắc chỉ mấy đêm thôi - hai con
người đã phải gắng gượng ăn nằm với nhau, và để khỏi tủi lòng hai đứa con
có phúc lọt vào một cửa giàu có và hiếm hoi, hai người càng cố phải gần
gụi nhau trong một sự êm ấm giả dối vô cùng.

II. CHÚA THƯƠNG XÓT CHÚNG CON

Nhà đã bán mất rồi. Cái nhà gạch hai tầng ở phố Hàng Cau của bà tôi

cố dành dụm bao năm và vay mượn bao nhiêu nơi mới xây được để làm từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.