NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 702

mưa bão mới có những cảm xúc lạnh lẽo mãnh liệt. Như tôi trong đêm nay
chỉ đi trong vắng lặng và nhớ thương người mẹ hiền từ cũng đủ rạo rực và
đau đớn đến tê dại.

Gió càng mạnh. Khí lạnh đêm khuya càng thấm. Những mảnh lá chạy

xào xạc trên mặt đường chạy cả vào lòng tôi cùng với những âm thanh mơ
hồ như của tiếng chim rủ rỉ ở đâu đây. Ánh điện dần phơn phớt xám. Soi
sáng cho cảnh vật vắng lặng chìm đắm lúc bấy giờ là hơi sương bàng bạc,
hơi sương sữa một đêm trăng nặng mây. Trong lòng tôi, tiếng lá lao xao
như không bao giờ tắt. Giá buốt quá. Trong lòng tôi xác lá vụn mãi ra,
nhiều bao nhiêu lại biến nhanh đi bấy nhiêu. Tôi đi, mê man, với hình ảnh
một đám ma tẻ lạnh không kèn không trống.

... Chính ngày rằm tháng tám, giữa lúc trẻ con hàng phố hoan hỉ trước

bàn cỗ trông trăng, em Quế tôi và tôi lôi thôi trong bộ quần áo xổ gấu, lẽo
đẽo theo sau một cỗ đòn cũ mang cái áo quan thầy tôi có hơn chục người
khiêng cũng ở cổng nhà thờ đi ra. Đám ma đi, đi rất thong thả, qua đầu phố
nào cũng được mọi người chăm chú nhìn vì trong người đưa đám chỉ thấy
có hai đứa bé khóc. Em Quế tôi và tôi suýt soát nhau, chỉ sướt mướt hờ
"Cậu ơi! Cậu ơi!... Hư hư cậu ơi!...". Tiếng khóc ngộ nghĩnh nức nở thốt ra
làm nhiều người quay mặt đi cười. Người chị gái thầy tôi luôn luôn phải lùi
bước lại, ghé tai bảo chúng tôi:

- Đừng hờ là cậu, hờ là cha cơ...

Nhưng chỉ được vài câu rồi vì quen miệng, anh em tôi lại:

- Cậu ơi! Hư hư cậu ơi là cậu ơi...

Bao nhiêu năm tháng, tiếng "cậu" đã bắt đầu cho bao nhiêu câu gọi

bỗng chốc thay đổi sao được? Khóc bằng "cậu" lúc đó tôi thấy mới thật là
khóc. Khóc bằng "cậu" tôi còn thấy thêm như tôi được gần thêm con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.