NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 711

Trời! Không phải là cái thằng mắt lác, đen như củ súng, cùng tôi đá

bóng cả ngày, người cũng bẩn như trâu đầm ấy, mà là một người con gái
thấp hơn tôi một chút, tóc màu gụ, nổi những đợt sóng mượt trên cái lưng
thon, mắt nâu trong sáng, hai vành mi, mềm mại đen nhánh, môi tươi thắm.

Rồi bóng dáng người em gái nhỏ tuổi cứ theo dõi mãi tâm trí tôi. Tôi

không lúc nào quên được bàn tay gầy nhỏ của cô nhẹ nhấc tay tôi lên và hai
mắt nâu trong đưa nhìn tôi rất nhanh, ngạc nhiên, bàng hoàng, luống cuống.
Luôn mấy tháng, những lúc cơ cực, đau đớn, hễ tôi cất tiếng khóc là tôi
nghĩ ngay đến Thu, cô học trò bé nhỏ, xinh tươi dịu hiền quá, mà tôi mơ
ước được quen, được cùng đèn, được ngồi cùng bàn viết, nhất là được kể
tất cả mọi chuyện của tôi cho cô nghe và chỉ cần được đôi mắt lặng lẽ của
cô nhìn tôi và nghe tôi nói thôi. Và, trong khi tôi khóc, trước cặp mắt tôi
càng mờ lệ, thì những tà áo nhiễu tây nâu, làn sóng tóc màu hạt dẻ óng
chuốt, nhất là đôi mắt và ánh trăng cùng bóng cây và vụn lá vàng bay, càng
lung linh phấp phới.

VII. ĐỒNG XU CÁI

Mấy ngày đầu xuân của năm ấy tươi đẹp như màu xác pháo phấp phới

chạy là là trên những vỉa hè quét vôi trắng xóa.

Trưa mồng hai Tết, ăn cơm xong, mẹ tôi sai tôi xếp bốn quả cam Xã

Đoài, một chục cau tươi và năm lá trầu vàng vào một nắp quả con. Ra
ngoài đường tôi chực gọi xe, mẹ tôi gạt đi. Tôi nũng nịu:

- Từ nhà lên Phù Long xa lắm, con chả đi bộ đâu!

- Nhưng không có tiền xe!

- Thì mợ đi một mình vậy.

Mẹ tôi và tôi đến đầu phố, mấy người phu xe đổ xô lại. Không đắt

khách, họ lại tản đi chỗ khác. Tôi đưa như vứt cái nắp quả cho mẹ tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.