NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 714

thiếu mặc, thiếu cả tình thương yêu, tôi đã nghiến răng giày đạp lên những
cái quái ác hèn hạ của những kẻ khinh bỉ tôi vì tôi là con một người mẹ góa
hiền lành và cùng khổ đã phải bước sớm đi một bước nữa. Mẹ tôi không
đáp lời tôi, chỉ ngước mắt lờ đờ nhìn tôi vừa mỉm một nụ cười như không
bao giờ hết trên đôi môi xinh tươi tuy không có son tô.

Chấm xong những giọt nước mắt, hai gò má mẹ tôi hồng lên và mắt

lấp lánh: màu hồng của gò má ấy, tia sáng vui mừng của con mắt long lanh
ấy, mơn mởn như những búp bàng non lặng thấm nắng xuân rực rỡ lúc bấy
giờ.

***

Thấm thoắt đã hết tháng Giêng và tháng Hai. Những sung sướng trong

tình thương yêu trìu mến lại bị ngắt quãng. Nhưng đời sống của tôi không
đến đày đọa như trước tuy lần này mẹ tôi lại giao tôi cho bà tôi và người
em gái thầy tôi, cô G., nuôi nấng.

Tưởng rằng bà tôi và cô tôi nuôi thật chẳng đúng tí nào. Chính tôi nuôi

tôi bằng đồng tiền tay tôi kiếm được. Từ xu xà phòng, trinh lơ, một vài hào
mua giấy bút và lấy vé đi xem chớp bóng, đá ban đều là tiền tôi. Mà hôm
mẹ tôi cắp thúng ra đi, dốc túi còn đúng năm xu cho tôi và bảo tôi:

- Hồng! Con chịu khó ở nhà, mợ ra Hải Phòng vay bác T. một món

tiền để vào Thanh đón em bé về làm vốn buôn bán mẹ con lần hồi nuôi
nhau.

Một tuần, hai tuần... rồi một tháng, hai tháng, cũng không thấy mẹ tôi

về, và tôi chẳng nhận được lấy một lá thư của mẹ tôi.

Những ngày trời nặng mây đen và bụi nước thấm thía về cuối mùa

xuân năm ấy là phản ảnh lòng tôi trong những đêm dài mà tôi thao thức
nghĩ đến sự thất vọng của mẹ tôi không vay được tiền lại đành phải vào
Thanh Hóa, buôn bán đầu đường cuối chợ để nuôi đứa em gái mà tôi chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.