NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 716

đánh trúng mà đồng trinh vẫn nằm nguyên một chỗ hay không nhúc nhích
qua vạch trên, hay chạm đồng trinh khác thì hỏng.

Suốt năm tháng ròng, chơi thứ đáo "bật" này tôi chỉ thua. Có nhiều

tiền không sao, chứ hôm nhịn quà bánh, tích cóp được sáu bảy xu, chưa
được mấy ván đã hết nhẵn, tôi cực phát khóc lên được.

Không còn tiền đánh, nhưng tôi cũng nán lại xem cho đỡ nhớ.

Những lúc đó, tôi càng để ý nhận xét, từ khi người đánh giơ cánh tay

lên nhanh như chớp rồi vụt mạnh xuống, quật đồng xu cái lên đồng trinh
con, thúc cho nó vượt khỏi hẳn vạch trên. Cách đánh của các tay "bật" giỏi
kia, tôi đã hết sức bắt chước. Nhưng dù tôi dọi mạnh chừng nào nữa, đồng
trinh chỉ gí xuống đất hoặc hơi nhích đi một vài phân. Mà điệu trên cách xa
hàng thước!

Mưa dầm đã bắt đầu kéo dài hết tuần này sang tuần khác. Đất sân nhà

trường, vườn hoa, các bờ hè chưa lát gạch, trơn và sền sệt như đổ mỡ. Tôi
càng quẫn bách vì thua đáo! Thì một buổi chiều, tôi không thể nhớ rõ buổi
chiều thứ mấy, hai ống quần tôi nặng trĩu bùn, và tóc tôi đã vắt ra nước mà
tôi vẫn mải miết đánh.

Một túi áo đầy lèn xu, nặng đến nỗi mỗi lần tôi cúi xuống dọi đồng

trinh, tay trái tôi phải túm chặt lấy miệng túi để xu khỏi dốc ra và tôi phải
nâng túi lên cho khỏi vướng. Một lúc sau, túi áo bên mà ban nãy tôi không
dám bỏ tiền sợ làm ngược tay phải cầm xu cái, cũng lại gần đầy. Tôi phải
đổi lấy hào đôi và hào con các một hào một trinh cho tụi hàng quà thấy tôi
được nhiều thì bắt bí.

Bao nhiêu học trò đến trường sớm đều đổ cả lại xem bàn đáo của

chúng tôi. Mỗi lần tôi giơ tay đánh, chúng lại reo ầm lên và dồn mắt vào
đồng trinh vọt qua vòng người, còn bắn thêm đi rất xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.