NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 717

Tụi trẻ thua phát cáu, nhiều lượt chúng bắt tôi đánh lại vì chúng nghi

rằng tôi lấy ngón tay hất nhanh đồng trinh lên chứ có bao giờ và có ai dọi
xu cái trăm bận đều thúc tung tiền lên cả trăm. Tụi bạn học đứng xem kịch
liệt phản đối. Chúng cãi cho tôi rằng tay tôi quật xu xuống không bao giờ
chạm tới mặt đất cả.

Trống trường đã điểm lần thứ nhất. Tụi trẻ thua hết tiền. Hai tay giữ

túi đầy xu, tôi chạy ra máy nước để rửa chân tay và gột quần áo. Theo sau
tôi hàng chục thằng bạn hỏi xin tiền. Tôi không thể từ chối được vì bị một
thằng khóa lấy cánh tay tôi rồi nó cứ tự nhiên móc túi tôi, lấy xu phân phát
cho những đứa xin.

Đồng xu cái ấy không lúc nào rời khỏi tay tôi. Khi tan đáo, tôi cạy hết

bùn đất nhét vào các khe chữ, rồi rửa xu xong, tôi lau chùi thật khô, thật
bóng, đoạn mới cho vào cái hộp sáp mỏng cất trong túi. Cẩn thận hơn, vài
ngày một lần, tôi nhúng nó vào thuốc đánh đồng rồi lấy dạ mỏng cọ sát
hàng giờ.

Giơ đồng xu lên ánh nắng, nó lấp lánh như bằng vàng diệp.

Tôi đã sung sướng, tự kiêu, và có cảm tưởng rằng nó còn quý hơn

vàng. Vì nhờ nó mà mỗi ngày tôi kiếm được sáu, bảy hào, tính gộp số tiền
đánh đáo được còn nhiều hơn giá một cục vàng đồng cân với nó.

Khi đi ngủ, tôi không dám bỏ vào túi, sợ nó văng ra giường ai bắt

được tiêu đi. Tôi phải luồn nó vào dải rút, bỏ lòng thòng trong quần.

Có một lần, đánh mạnh quá, nó văng vào một bụi rậm đầy gai góc, tôi

đành bỏ cả buổi học để tìm. Đòn vọt, phạt quỳ, phạt đi học ngày thứ năm,
hay bị đuổi hẳn, tôi cũng không sợ bằng đồng xu cái hiếm có ấy mất.

Tôi quý đồng xu cái hơn cả những tiên nga và hoàng hậu giữ gìn thân

thể, nhan sắc và châu ngọc của mình, hơn cả những anh hùng và hoàng đế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.