NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 715

được giáp mặt. Những nỗi nhớ mẹ tôi càng chua xót thì tôi lật quyển lịch cũ
lên, thầm đọc lại những mẩu nhật ký bỏ dở trước đây.

Nhưng bắt đầu sang tháng ba, bỗng cuộc sống của tôi thay đổi hẳn.

Tôi chẳng còn mấy khi đau đớn, phiền muộn nữa. Dần dần sự bình tĩnh vui
vẻ trở lại lòng tôi. Tôi bước vào một quãng đời mới tự do và đầy đủ. Chỉ vì
tôi đã nảy ra một cái tài phi thường: tôi muốn nói cái tài đánh đáo lối mới
rất lợi hại của tôi.

Khi thầy tôi còn sống, cách năm ấy bốn năm, tôi đã là một đứa trẻ

nhịn ăn nhịn mặc được chứ không thể nhịn "đáo" được. Nhưng đánh bao
giờ cũng thua. Nào có ít, có ngày nướng hàng một, hai hào. Thầy tôi đã
cùm tôi lại và đánh lấy máu đít tôi ra vì tôi dám vượt cả mọi sự ngăn cấm
của thầy tôi mà chơi bời bê tha.

Rồi năm thầy tôi gần chết, tôi đã trở nên một tay "đáo" giỏi có thể đối

chọi với các trẻ cùn mạt, ranh mãnh mà không thua, đã thế lại còn biết cách
rủ rê những kẻ ngờ nghệch như các người lớn rửng mỡ và các bọn trẻ nhỏ
con nhà giàu để "gẫu".

Hai năm sau ngày thầy tôi mất, các môn đạo lần lượt đổi mới. Lối chơi

cũ của tôi dù xuất sắc cũng vô ích. Tôi thua lụn thua bại, thò đồng xu nào
mất đồng xu ấy. Có lần mẹ tôi ở Thanh gửi cho tôi hai đồng để mua sách,
tôi chơi có hai tuần lễ mà thua gần hết.

Môn đáo thịnh hành nhất thời bấy giờ là đáo "bật" ở Hà Nội đưa

xuống.

Cách chơi rất giản dị, chóng được chóng thua. Người chơi vạch hai

vạch cách nhau chừng hai thước tây. Vạch dưới là chỗ đứng để quẳng tiền
lên vạch trên. Đồng tiền ở xa vạch trên, gần vạch dưới thì khó "bật". Vì,
cầm đồng xu cái đánh bay đồng trinh lên khỏi vạch trên mới được. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.