NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 722

chuyện trò và tìm hết cách trêu ghẹo những thằng bạn nhút nhát. Xong buổi
học, nhất là những ngày nghỉ, tôi không ở nhà được lấy năm phút. Phải có
mặt ở đám đáo, đám chẵn lẻ, đố mười, cát tê. Dù mưa nắng, tôi cũng để đầu
trần, đi hàng giờ, sục tìm những đám bạc nếu phố tôi không có, hay có
nhưng ít người, và đánh nhỏ.

Trong tình yêu thương đằm thắm và sự chăm nom đầy đủ của cha mẹ,

một đứa trẻ cùng tuổi mười ba mười bốn như tôi đã cười reo lên khi nó thấy
người nhà mua cho nó một chiếc xe đạp, hay một chiếc ôtô con, hay một
khẩu súng nhỏ bắn chim, và nó nhảy múa reo mừng khi được dẫn đi chơi ở
những nơi xa lạ. Nhưng tôi, tôi đã vui sướng như một nhà thám hiểm bỗng
tìm ra một mỏ châu báu, khi thấy đằng xa một đám đông người rách rưới
bẩn thỉu chen chúc nhau, chửi rủa nhau, mà cờ bạc ở bờ hè, góc chợ đầu
đường, vừa gợi ra trong tâm trí tôi không biết bao nhiêu thèm khát những
đồng trinh la liệt trên mặt đất, những quân bài dở dằn xuống vất lên và
những tiếng tiền reo sang sảng trong chiếc bát sắt và đĩa sắt. Được thua
không cần tính toán gì cả. Phải lăn vào mà chơi đã! Sáng sớm, nửa trưa,
chiều khuya... no, đói, bài học thuộc hay không, bài làm chậm trễ đúng hay
sai... bà tôi, nhà cửa, thầy giáo, giờ học, cuộc thi hàng tháng, điểm đức
dục... tôi không hề nghĩ đến. Tất cả hình ảnh ở trước mắt tôi, và trong trí
tưởng chỉ là ngoài đường, đám đáo, đám bạc và rạp hát, rạp chiếu bóng...

IX. MỘT BƯỚC NGẮN

- Hồng! Mày lên đây!

Thầy giáo tôi mặt bỗng đỏ bừng vẫy tôi bằng ngón tay trỏ. Tôi vừa

mới tới bục gỗ, thầy đứng ngay dậy. Chiếc ghế dựa xiết mạnh vào bục bật
lên tiếng "ké... ét" thật dài. Tôi khoanh tay đứng chờ, không biểu bị gọi lên
vì cớ gì. Vì đã gần giờ tan học, chỉ còn phải ngồi nghe đọc điểm các bài thi
hàng tuần của từng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.