NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 730

những buổi đến sớm như buổi này, tôi cũng chúi vào giữa bụi cây đây vừa
tránh nắng vừa chờ giờ mở trường.

Sự yên lặng khoáng đãng lúc đó rất hợp cho sự suy tưởng của một anh

học trò chưa quá mười tuổi đang đặt mình vào địa vị một ông tướng cầm
đầu một toán quân tàn trước sức tấn công ghê gớm của quân thù.

Tôi, ông thống soái tí hon ấy, lúc bấy giờ trằn trọc loay hoay nghĩ các

cách chiếm cứ thành trì của địch quân ở góc trường để cứu lấy mấy người
tùy tướng can đảm, và cướp lấy lương thực khí giới.

Một bãi chiến trường cát bụi lầm diễn ra trước mắt tưởng tượng của

viên thống soái kia. Và, bên tai y, vang dậy tiếng reo hò ầm ĩ của hai đám
quân cảm tử giáp chiến, đâm chém nhau bằng các cành cây râm bụt, các
cây lau, các cành xoan tây với tất cả say sưa trong ánh nắng gay gắt, trong
cát bụi nồng nực, trong cái tính khí quật cường sôi nổi. Ba năm qua...
Những ngày vui náo nhiệt ấy không còn nữa! Tôi lớn lên mấy tuổi.

Hai khóe mắt tôi bỗng mọng lệ. Tôi hơi nghiêng mặt đi để nó cùng rớt

xuống gò má. Thứ nước mằn mặn ấy rỉ ngay vào miệng tôi. Sự chua chát
của những ý nghĩ phiền muộn, phẫn uất càng nồng nàn. Và, mắt tôi mờ dần
sau một màng ướt át dày đặc. Những cái thở nóng ran dồn dập đưa mãi lên
đến cổ họng tôi.

... Tôi trở mình, nằm sấp mặt lên cánh tay phải.

Từ hôm bị phạt quỳ đến nay là năm hôm, đến phút giờ này tôi mới

thấy cơ cực đau đớn đến thế. Vì bao nhiêu hy vọng được tha đã tiêu tan cả
rồi, ban sáng, tôi đứng chực ở cửa sau lớp, chờ thầy giáo đến để xin lỗi - tôi
nhận rằng tôi có lỗi - và xin được về chỗ ngồi học, thì thầy đã quay mặt đi
chỗ khác, hồi lâu mới hất hàm nói với tôi:

- Không bao giờ tao đổi lời! Mày muốn quỳ hay ở nhà tùy ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.