NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 731

Đoạn, thầy làm thinh bước nhanh vào lớp.

Không! Tôi không thể chịu đựng sự nhục nhã lâu hơn được nữa! Một

ngày quỳ năm giờ, tôi tưởng đầu gối ê ẩm sẽ quen đi, ngờ đâu chiều hôm
thứ tư, tôi thấy chói nhức không thể nào chịu thêm được. Khi trống ra chơi
đánh, tôi đứng dậy, phải nắn bóp một lúc mới khỏi loạng choạng.

Tôi căm hờn và lo nghĩ tới hơn sáu mươi ngày đằng đẵng, phải quỳ ở

góc tường hôi hám, sau cái bảng xoay mà màu đen của nó một giờ một đè
nặng lên tâm trí tôi với những cảm giác mỏi mệt, chán nản như lượt hắc ín
bám chặt lấy tấm cửa đề lao.

Tiếng ve sầu lanh lảnh càng rướn cao. Trong làn không khí oi ả của

trưa hè bỗng nổi lên, nhí nhảnh thấp thoáng, tiếng hót ríu rít của một đàn
chim khuyên bay chuyền ở những cây bàng chỗ tôi nằm.

Chợt một làn gió cuốn nhanh bụi về phía tôi. Tôi vội nhắm mắt lại. Mi

mắt vừa chớp xuống, nước mắt tràn ra ngay. Nhưng khi tôi mở to mắt ra,
cái màng nước đọng ấy vẫn còn mong manh. Tôi liền đưa cánh tay áo gạt
đi.

Tức thì một thác ánh nắng ở trên trời rào xuống. Tôi có cái cảm giác

trông thấy muôn vàn cành hoa cánh bướm phấp phới trong đám bụi vàng
bụi bạc và trong ánh sáng ngời của pha lê chói điện.

Lại một làn gió khác... lại một làn gió khác...

Tiếng xào xạc trong các chòm sấu, các tán bàng và bãi lau rộng cất cao

mãi lên.

Bầu trời xán lạn sâu thêm, rộng thêm, muốn kéo vút ngay người nhìn

lên các cõi xa thẳm vô cùng tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.