NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 735

soát vé chợ. Rồi khi thuê xe ba gác, mẹ tôi cũng phải diễn lại tấn kịch ấy
với người kéo xe. Nhưng lần này, bất kể là sách học hay là nhân ngôn, vỏ
nhãn gì, chỉ biết là một hòm nặng, thì cứ phải trả tiền thuê chở.

(Tôi suýt quên! Cả mẹ tôi và tôi còn phải xúm lại giành giật với mấy

người phu bến tàu, nếu không sẽ mất tiền khuân vác, trong khi tôi thừa sức
vác lấy!)

Chuyến tàu tôi đi ấy về bến sau cùng, chậm đến ba giờ vì tí mắc cạn,

tàu của hiệu Khách nhưng đỗ gần bến Tây điếc. Mẹ tôi thuê xe về ao Than
Lạc Viên vào ngõ Tây cụt. Sắp đến nơi, xe bị gần như sụn díp, phải dừng
lại để xếp lại đồ đạc ở đầu đường Máy nước hai vòi. Người kéo xe lại càu
nhàu nhất định bắt phải trả cả hào rưỡi vì cái hòm sách nặng tổ bố thế kia,
đường lại xa, mà mẹ tôi khi mặc cả lại cứ bảo đồ đạc chẳng có gì cả! Bác ta
chỉ đòi hai hào rồi hạ xuống hào rưỡi, mẹ tôi vẫn không biết điều lại còn
đòi bớt ba xu trả có hào hai!

Sau đấy tôi biết quả thật người kéo xe đồ đạc cho nhà tôi đã lấy một

giá khá rẻ và chuyến xe cũng khá vất vả. Vì cái xe ba gác của bác là một
thứ xe cà khổ quá rồi, không được phép chuyên chở nữa, lại không được
cấp biển đồng. Bởi vậy, bác phải đi mua đường, để tránh con đường qua
bóp Ngã Sáu của xếp Bảy-mề-đay.

Xếp Bảy-mề-đay không những chỉ ăn phạt mà ăn cả mắm tôm. Cuộc

đời dạy học của tôi trong một cái xóm khốn khổ sau này, một phần cũng vì
phải trốn tránh tên xếp cút lít Bảy-mề-đay đã thành tinh ở Hải Phòng, ở bên
"An Nam" nọ!

***

Chỉ vừa trải xong cái chiếu ra nền nhà và không kịp sắp xếp đồ đạc gì

cả, tôi đã thấy cả một sự lạnh lẽo thê thảm đang đến với chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.