NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 746

Một buổi trưa mẹ tôi về chợ sớm hơn mọi hôm. Vừa lấy ở rổ hàng ra

túm gạo, mấy mớ rau và dúm mắm kiếm được thường nhật, mẹ tôi vừa líu
ríu bảo tôi.

- Chiều hay tối xuống nhà bác giáo T., bác bảo gì đấy.

Tôi như chưa nghe ra câu nói của mẹ tôi. Mẹ tôi phải nhắc lại lần nữa.

Tôi bèn hỏi:

- Xuống làm gì hở mẹ, có việc gì đấy mẹ?

- Việc gì thì việc, bác gọi cứ xuống xem...

Bác T. là anh em cùng cha khác mẹ với mẹ tôi. Bác mở một trường tư.

Trường của bác là một trong những trường nhỏ và lâu năm nhất của Hải
Phòng. Hễ ai có con cháu nghịch ngợm và đã qua không biết bao nhiêu
trường mà càng học chữ càng như nước đổ đầu vịt, thì người ta mách cho
trường Saint Antoine. Một ông giáo đã có tuổi, sáng dạy là đọc kinh rồi đi
lễ nhà thờ; chiều cũng phải đi "chầu" rồi mới về ăn cơm; ăn cơm xong lại
đọc kinh rồi ngủ ngay chập tối. Cả ông bà và ba cô con gái không bao giờ
thấy đi chơi ngoài đường, không bao giờ nhòm ngó đến cửa rạp chiếu bóng,
rạp hát. Cả ông bà và ba cô con gái cũng không bao giờ thấy ăn một bát
chè, một bát vằn thắn, hay cháo thịt ở hiệu cao lâu. Trong nhà, ngoài hai
buổi dạy học, gần như không bao giờ thấy ông nói to tiếng. Trong nhà,
ngoài hai buổi học, cũng lại gần như không bao giờ có tiếng cười, đặc biệt
là tiếng hát, mà chỉ thấy triền miên rền rĩ tiếng cầu kinh và tiếng người lầm
thầm ăn năn tội:

- Giê-su-ma! Lạy Chúa tôi! Để cho thầy đọc kinh chứ!

- Giê-su-ma! Lạy Chúa tôi! Để cho thầy nghỉ chứ!

- Giê-su-ma! Thầy đang đấm ngực kêu Giê-su-ma kia kìa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.