NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 761

lót cho. Không thể có cầu cạnh luồn lọt. Không thể lấy bản thảo làm cái bát
hay cái gáo của ăn mày!

Thế Lữ ơi! Thế Lữ thi nhân mà tôi khao khát gặp mặt ơi! Thằng bé

học trò tên là Nguyễn Nguyên Hồng thuộc thơ anh, say thơ anh hơn cả
thuộc và say kinh ngày xưa bà và mẹ nó dạy nó ấy, đang đi đến tìm anh
đây! Trước anh, nó sẽ không chút ngượng ngập đón lấy anh và nhìn thẳng
vào mặt anh mà tự giới thiệu: Tôi cũng viết văn! Tôi cũng là một người viết
văn! Tôi viết văn và là người viết văn trong đám những người nghèo đói,
đau khổ, lầm than! Tôi sẽ nói chuyện với anh thuần về văn chương, thuần
về những cái gì là tư tưởng, là tâm hồn, là cao quý của những con người
đang thương yêu và quý trọng nó vô cùng.

Vâng, tôi đã gần đến nhà anh! Thôi đây, tôi đã bước vào nhà anh! A a

a... Thế Lữ ơi! Anh đây à... Anh đây à?...

Đúng tôi đã chào và bắt tay Thế Lữ. Thế Lữ có lẽ sắp sửa đi đâu nên

quần áo có vẻ chải chuốt vừa mới mặc. Áo sơ mi lụa vẫn y nguyên nếp là,
cà vạt bóng nuốt. Bộ tờ-rô-pi-can màu nhạt tuy hơi cũ nhưng rất trang nhã,
rất hợp với khổ người xương xương của anh. Anh nắm tay tôi hơi lâu,
buông ra rồi mà vẫn còn nhìn tôi trìu mến, chăm chú, và cũng có cả xét nét.
Đôi mắt anh nâu trong, nhoi nhói, anh ánh hơi nheo lại dưới cái trán đã có
nếp nhăn và mái tóc không chải, để bồng lên, điểm đôi sợi bạc.

- Cậu là cậu Hồng con bà Vui (tên tục cha tôi)?

- Vâng ạ!

- Cậu vừa đỗ xong, và phải thôi học?

- Vâng ạ!

- Cậu cũng viết... cậu đang tập viết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.