NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 764

-----

(2) Khói lửa.

(3) Hành trình ở Mạc Tư Khoa.

Tôi chào cả nhà. Trước khi đưa tôi ra tận cửa, Thế Lữ đặt thẳng cánh

tay, bàn tay ấp lấy vai tôi. Đôi mắt nâu trong nhoi nhói, anh ánh của anh lại
nhìn tôi cười cười và trầm ngâm, một ngón tay anh đưa lên trước miệng:

- Phải viết! Phải viết nhớ! Lần sau cứ đem đến cho tôi đọc. Đem cả tập

cho tôi đọc... Thôi cậu về!

Đến nhà, cơm vừa dọn. Thấy tôi cầm nặng hai cuốn sách trông rất quý

mà vẻ mặt thì tươi tỉnh khác thường, mẹ tôi đon đả cười hỏi luôn:

- Thế nào, anh Lễ anh ấy quý hóa lắm chứ? Đã bảo mà! Vậy anh ấy có

bảo bao giờ thì xin việc cho không? Nếu được làm ở cùng nhà báo trên Hà
Nội với anh ấy, không thì làm ở chỗ khác, làm ở chỗ nào cũng được con ạ!

Tôi chỉ gật gật, vâng vâng, dạ dạ để mẹ tôi vào ăn cơm.

Tối hôm ấy, ngọn đèn dầu tây thân thiết của tôi lại chong lên, che

khuất một nửa về phía mẹ tôi nằm. Nếu như cái bàn sách của tôi là một bàn
thờ, thì hôm nay nó lại càng quý hơn vì được thêm đồ bày. Đó là chân nến?
Không, còn quý hơn. Đó là tượng là ảnh. Vẫn không bằng! Vì... nó... lại là
sách. Hai cuốn sách thật dày, thật đẹp tôi không thể ngờ được. Hai cuốn
sách mới của tôi! Hai cuốn sách của tôi một thần linh cho tôi mượn: Thế
Lữ.

Nếu như tôi đã thấy mình giàu có, đã thấy mình không phải đói, phải

thèm nhục nhã quá chừng với chồng tuần báo tiếng ta và tập sách chữ Pháp
cùng với cuốn tự vị cũ kỹ kia, thì nay thêm hai cuốn mới, ắt là tôi phải thấy
mình giàu có no đủ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.