NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 791

hẳn hai chiếc ăn. Cũng may tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt mới
ăn dè được.

Vẫn thứ giấy ba xu rưỡi ở cái cửa hàng ế vắng gần ngõ nhà.

Chỗ gạo mẹ tôi để lại hết sao mà chóng thế. Một ngày rồi hai ngày rồi

ba ngày rồi bốn ngày rồi năm ngày. Tôi không nhớ rõ, sang đến ngày thứ
năm nhà không thổi nấu gì ấy, chúng tôi đã ăn uống những gì, và đã ăn
uống ở đâu mà sống được. Ông dượng tôi đi đâu, tôi chẳng hỏi mà cũng
chẳng cần biết. Tôi đi đâu, có lẽ ông cũng đối xử như thế. Một hôm đi phố,
tôi thấy hình như ông ở ngõ nhà bác T. tôi ra, tôi đã tự nhủ: "Chả nhẽ ông
lại mò lên đây để kiếm ăn à? Ai chứ bác gái tôi thì đừng hòng mời mọc!"
Cũng chả nhẽ ông hỏi xin tiền chị tôi? Đến tôi, tôi cũng không chịu xin,
nữa là. Chị L. cũng đã có lần dúi vào tay tôi hai, ba hào nhưng tôi không
nhận. Chắc thấy tôi đói phờ cả người mà vẫn không chịu hỏi han gì cả, nên
chị đã gói một gói ngô bằng giấy báo tây, buộc sợi len rất đẹp, chờ lúc tôi
gần ra khỏi cửa, mới chạy theo, cười cười làm ra vẻ hốt hoảng:

- Ngô này rang nở lắm, con bé học trò nó cho chị để đấy. Cậu lấy một

đấu về ăn đọc sách cho vui...

Có lẽ gói ngô này đã là những bữa ăn chính của chúng tôi với nước lã.

Nhưng rồi ngô cũng hết. Tôi nhất định không đi đâu nữa, toàn uống nước lã
và... viết. Tôi đã sang được chương ba của phần ba. Còn sáu bảy chương
nữa là trọn truyện...

Một chiều mưa đã tạnh. Trời vẫn mờ mờ, vẩn vẩn, lạnh ngăn ngắt

nhưng đã có khoảng hửng sáng. Tôi viết thêm hai trang thì gục mặt xuống
mép bàn, khi ngẩng mặt lên thấy không khí có vẻ khang khác, bèn quay ra
nhìn, thì nhận ra cảnh tượng trên đây. Vừa để đỡ mệt và cũng để suy nghĩ
thêm, tôi ra chõng nằm, đầu gối lên hai cánh tay khoanh ấp vào nhau, mắt
lim dim nhìn ngoài trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.