NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 804

Buồn trông mặt nước mới sa

Hoa trôi man mác biết là về đâu...

Nổi danh tài sắc một thì

Xôn xao ngoài cửa thiếu gì yến anh

Phận hồng nhan có mong manh

Nửa chừng xuân thoắt gẫy cành thiên hương...

Sống làm vợ khắp người ta

Hại thay thác xuống làm ma không chồng...

Nhà tôi trước bán hàng cơm và chứa trọ. Ngày đó có một người khách

đàn bà làm tôi để ý. Tôi phải để ý đến người này vì thấy hình như y bị mọi
người trong nhà ghê ghê, sợ sợ và khinh bỉ. Y nằm ở một tấm phản tồi tàn
mé trong lối vào nhà bếp. Người xanh bủng, trông còn trẻ mà rã rượi, ốm
yếu một cách lạ. Y ăn riêng, bát đũa phải rửa lấy và để ngay ở chỗ mình
nằm. Thoạt đầu tôi cũng lây sự ghê ghê sợ sợ của mọi người. Nhưng sau
được kín hở biết chuyện về y, rằng y làm nhà thổ, bị bệnh rất nặng, thì tôi
lại càng tò mò, muốn có dịp đến gần và xem thế nào. Mặc dầu đã lấy hết
sức can đảm, tôi cũng không thực hiện được sự rắp tâm nọ. Vì cứ đến gần
y, tôi lại chùn cả người lại vì một thứ mùi hôi thối xộc ra ở chỗ y nằm, đặc
biệt là ở ngay người y, khi y lần lần đi qua mặt tôi, hay khi tôi phải bước
nhanh qua chỗ y. Cuối cùng, tôi còn thấy thêm một điều lạ này nữa. Không
những y còn trẻ mà lại đẹp, và tuy ốm yếu, nhưng y vẫn lẳng lơ khêu gợi
trong những lúc y trông hay nghe chuyện một người đàn ông khác có vẻ
chú ý đến y.

Sao thế? Sao một người còn trẻ lại đẹp mà phải đi làm nhà thổ và bị

bệnh nặng đến thế? Sao con nhà thổ ấy lại có họ với người làm bếp cho nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.