NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 818

Anh vồn vã chuyện trò nhưng chỉ sau ít phút anh cười hóm hỉnh nhìn

vào mặt tôi mà hỏi:

- Cậu viết nhiều cho Tiểu thuyết thứ Bảy thế có được tiền không?

Tôi như bị hẫng, luống cuống vô cùng. Sao? Viết văn viết truyện để

lấy tiền à? Mà sao viết nhiều thì lại được tiền?! Giờ tôi mới nhận ra thêm
nhiều cái khang khác ở người bạn cũ ấy. Anh đội mũ dạ bẻ vành cúp xuống
trán, mặc áo xa tanh hoa, quần trắng là, xăng đan có mũi như mũi giày. Anh
cao hơn tôi gần nửa cái đầu, mặt đã sần sần điểm trứng cá, mép nhìn kỹ
thấy lún phún ria hẳn hoi chứ không phải lông măng. Tiếng anh nói đã vỡ
hẳn, giọng nói cũng từ tốn như trước nhưng chững chạc gần như của một
người đã ra đời có từng trải. Sách vở của anh có lẽ thằng em anh mang
trong cặp của nó. Anh đi cúi cúi đầu, tiếp chuyện tôi như có vẻ giữ gìn với
người hai bên phố. Một người lạ nào đó sẽ tưởng anh là một thầy giáo hẳn
hoi giữa những đám học trò rào rào như ong như chim.

Mặc dầu thấy cách ăn mặc đi đứng và nói năng khác hẳn trước, và

mặc dầu anh đã hỏi tôi một câu quá sức tưởng tượng của tôi ấy, tôi vẫn như
muốn cởi thêm ruột thêm gan cho anh:

- Mình viết truyện đăng báo ấy à, nếu nhà báo nó có bảo trả tiền mình

thì mình sẽ... (tôi đỏ tía mặt lên, cổ họng như bị bóp) Th. ạ, viết văn chứ
không bán văn, bán trái tim, bán linh hồn! Viết lấy tiền sẽ bị lệ thuộc thành
thằng bồi! Văn chương mà đem đổi lấy tiền thì khốn nạn quá... khốn nạn vô
cùng!...

Anh Th. vẫn cười bằng đôi mắt hóm hỉnh, và giọng nói anh vẫn rất

bình tĩnh tự nhiên:

- Mình hỏi cậu thế để biết rõ thêm cậu. Những truyện của cậu mình

đọc rất kỹ, khuynh hướng của cậu thế nào mình thấy cả.

Th. gật gù:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.