NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 820

thế nào thì thế cũng phải có cánh. Và muốn tài năng thế nào thì thế, mà
không được lăng xê thì cũng bị nghỉm đi. Mình tuy chưa có bài đăng nhiều
như cậu, nhưng mình quen biết khá nhiều cái xã hội ấy. Mình sẽ ân hận vô
cùng nếu để cậu cứ lụi hụi mãi, rồi mai một đi! Thà mình chịu thua chịu
thiệt, chứ cậu mà chịu thua chịu thiệt, thì mình...!

Tôi nắm lấy Th. và run run nói bằng tiếng Pháp:

- Cám ơn Th., cảm ơn thằng Th. vô cùng tin yêu của mình! Thế Th.

giữ lấy cuốn tiểu thuyết của mình và điều cốt yếu cần nhớ, là mình không
cần tiền đâu đấy!

*

Tôi như được chắp cánh thêm sau cuộc gặp gỡ Th. Với những cánh

mới này, tôi càng man mát, bâng khuâng đi trên đường phố của tỉnh quê
hương. Tôi lại tìm đến một người bạn cũ rất thân khác. Anh Nguyễn Ngọc
M.

Anh M. đã học với tôi từ lớp nhì năm thứ nhất, lớp nhì năm thứ hai và

lớp nhất rồi "đúp" lớp nhất với nhau. Có thể nói là anh M. gày yếu nhất lớp,
hiền lành nhất lớp. Chân tay như cẳng gà, áo nào mặc cũng thấy rộng, cũng
không thể bớt được vẻ gày yếu của cái thân hình bấy bớt và nhẹ thỏm của
anh. Gương mặt anh thật là trái xoan, da anh còn trắng hơn ngó cần. Cả bàn
tay cũng trắng muốt. Anh cũng có má hồng. Cái má chỉ hồng ở chỗ xương
gồ những lúc e thẹn quá đỗi hay phải làm gì, chịu gì quá sức. Mắt anh cũng
sáng. Thứ sáng long lanh của con trai thông minh, ý nhị, nhưng ít hoạt
động. Tóc anh đúng là tóc mây, không cần chải chuốt cũng óng mượt một
cách lạ.

Những lớp trước anh thường ngồi cùng hàng ghế với tôi. Đến năm

"đúp" lớp nhất thì ngồi cạnh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.