NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 914

mua thức ăn để ăn với nắm cơm vẫn xách trong bị kia. Nhưng anh Kim Lân
vội giật giật cánh tay tôi:

- Đừng! Đừng anh Hồng ạ! Cơm nhà có muối vừng rồi.

Thế là chúng tôi đặt cái cặp lên một gờ cửa của rạp Hàng Bạc, giở

nắm xôi gói muối vừng ra bẻ chấm ăn với nhau.

"Đi chớ để hình bóng..."

Tiếng sáo, tiếng hát rền rĩ tã tượi đi qua hẳn chỗ chúng tôi với một

người mù đeo thùng chống gậy bán lạc rang.

- Ông ăn đi, ông ăn thêm đi...

- Kìa sao ông lại bẻ cho tôi miếng to thế này.

Vừa ăn tôi vừa cố kéo dài cái phút gần gụi nhau và cũng là cái phút

quyết định của một việc thứ hai: mua vé tàu và có tiền cho Kim Lân về quê.
Sở dĩ anh Kim Lân không để tôi mua thức ăn của hàng cơm đầu đường nọ,
một phần vì sợ cảnh ăn uống bị coi là bệ rạc, cỏ rả, một phần vì biết trong
người tôi cũng không còn tiền. Nghĩa là hai chúng tôi nếu vét túi nhau thì
may ra chỉ đủ một suất tàu cho một người thôi. Bởi vậy anh cũng ăn chậm,
cũng bịn rịn như tôi.

Chợt Kim Lân choàng lên:

- Ông Hồng, ông bảo vào hiệu vàng làm gì?!

Tôi nhắc lại câu nói và ấn vai Kim Lân xuống:

- Anh cứ ngồi đây, cẩn thận cái cặp nhé. Để tôi vào hàng vàng này

vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.