NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 917

ông! Ông mà cao quý và thương yêu và rộng rãi cả với những con buôn chủ
hàng sách và xuất bản như thế... thì xin phép ông, tôi phải gọi là thằng ngố!
Và lúc này đây, ngần ấy tiền mà để ỉm đi, lờ đi, thì ông còn là một thằng
khốn nạn nữa!

(Trích nhật ký)

... Như thế là tôi đến ở với Nguyễn Huy Tưởng.

Ông bạn thư ký nhà Đoan người chậm chạp vừa kỹ tính và cũng vừa

dễ dàng của tôi này, không đi ở trọ và ăn cơm hàng nữa. Anh đã hỏi thuê
được nhà. Đó là một tầng gác rộng có thể vào loại sang thời bấy giờ, ở một
phố khá sạch sẽ, im ắng, phần đông gồm các công chức hạng trung: phố
Pescadore nay là Phù Đổng Thiên Vương. Anh lại được cấp sổ gạo, nhưng
vợ con cũng chạy loạn về mãi tận cái huyện gì của Thái Bình ấy, chỉ ngày
Tết anh mới về thăm nhà ngoại và cũng chỉ chân trước chân sau là biến ra
Hà Nội.

Nguyễn Huy Tưởng vốn đã vụng nên lại càng ngại công việc lo chạy

ăn uống bếp núc. Vậy tôi xin làm chân nấu bếp cho ông ta vậy.

Giang sơn của Nguyễn Huy Tưởng chỉ có một cái giường ở nhà trọ.

Cái giường cưới. Như tôi đã giới thiệu, anh vốn kỹ tính nên không thể nằm
chạ giường và là giường xoàng xĩnh của nhà chủ. Vừa phần anh cũng muốn
giữ lại hơi hướng của vợ con, đồ đạc kỷ niệm duy nhất của gia đình phải xa
rời ấy! Cũng không ngại. Cố nhiên là tôi không ngủ chung cái giường bát
bảo ấy của ông ta. Còn như cái giường cũ kỹ và cũng xoàng xĩnh của tôi nó
không xứng kê song song với cái giường của ông trên một mặt sàn đá hoa,
giữa một tầng gác bốn bề cửa kính và cửa chớp sáng choang ban công
trước, ban công sau mở ra thênh thoáng, thì tôi xin bao sạch một góc, nằm
"đất" càng mát.

Sang tháng ba ta rồi mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.