NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 918

Rồi đến việc ông ta viết khó khăn. Ông ta không thể như tôi ngồi chỗ

nào, ngồi cái gì cũng viết được, thì tôi xin nhường ông bộ bàn ghế lịch sử
của tôi ông hãy tạm dùng mà làm cái việc thiêng liêng, khẩn thiết là sáng
tạo kia.

Chỗ này ở một góc nhà, xê xế trước mặt là cửa trông ra ban công, ánh

sáng và gió mát lùa đúng vào mé tay trái. Phía mé lưng cũng lại có đủ cửa
kính cửa chớp. Tôi đã bê hàng bốn năm chậu nước, bao đi bao lại cả bên
trong bàn và lùa dây thép cạy từng khe từng kẽ cho hết những cáu bụi của
mấy năm két lại. Chính vì thế, lần véc ni đã bợt nhợt lại càng bợt nhợt hơn.
Tôi đã luống cuống cười bảo Nguyễn Huy Tưởng:

- Chỉ cốt thật sạch thôi ông nhỉ! Mất cái màu nhếnh nhoáng hàng mã

kia đi, trông cái bàn lại hóa ra đẹp đấy!

Cái ghế của tôi mặt mây đan bị trũng bị thủng cũng sửa sang lại. Tôi

đi xin những dây đàn hỏng ken lại. Chưa đủ, tôi còn tìm những đinh đồng
dành cho va li mà đóng vào những chỗ mộng hơi chệch chẹo và những
đường nép mặt ghế. Đã cầu kỳ và công phu đến vậy, tôi vẫn thấy bộ bàn
ghế của tôi nó lạc lõng thế nào ấy ở cái nhà gác quá ư là sang đối với tôi
này. Nhất là lại trông sang gác nhà bên kia. Đây, nào giường lò xo, nào tủ
gương, nào bàn đánh phấn, nào tủ sách. Lại còn không biết bao nhiêu thứ
đồ lịch sự quý giá khác: đèn bàn, lọ hoa, bình cốc pha lê, với các thứ khăn,
các thứ màn, các thứ diềm đăng ten. Cảnh sống còn phong lưu sang trọng
hơn cả mấy nhà giàu và công chức cao cấp có tiếng ở khu này.

- Mặc kệ cha chúng nó!

Có lần tôi ngượng nghịu định khép hai cánh cửa mở trông sang bên

đó, thì Nguyễn Huy Tưởng hất hàm, lừ lừ cái mắt, bều bễu cái miệng bảo
đừng. Rồi cái mặt nặng trịch ấy càng nặng trịch thêm trước những trang
bản thảo có ngày chỉ nhích được mấy dòng nhưng cuối cùng lại gạch xóa
hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.