NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 922

mười giờ sáng, tôi lại đến cái hàng rau dưới gốc cây gần chỗ đám trẻ này tụ
tập, vừa mua xong quay ra thì giật mình vì tiếng chào:

- Lạy cậu ạ!

Đúng cái thằng tóc cò, da đỏ sần và gương mặt nhỏ nhắn tươi tỉnh ấy

chào tôi, và đến hẳn trước mặt tôi.

"- Thôi! Lần này thế nào mình cũng phải cho nó tiền rồi. Mà không

chỉ năm ba xu thôi! Ít ra cũng phải một hào! Nó để dành đến bây giờ mới
xin mình đây!"

Phải, thằng bé ấy đã đến trước mặt tôi, hai tay nó khoanh lại, cúi đầu

đúng như một học trò lễ phép trước khi thưa gửi. Mắt nó chớp chớp, lại
nhìn tôi như cười cười:

- Cậu mua rau về làm bữa ạ. Thưa cậu để con về thổi cơm hầu các cậu.

Chính là tôi luống cuống. Tôi luống cuống không phải vì cái tình

huống đột ngột này. Đúng là mấy lâu nay, khi bắt đầu nóng bức tôi đã thấy
ngại việc đun nấu. Không phải vì vất vả. Vất vả gì một niêu cơm, một
xoong rau đánh giấm cà chua và ít vừng rang với củi đóm khô chẻ sẵn sàng
và vòi nước máy ngay bên cạnh?! Tôi ngại vì đang viết và khó viết quá như
đã nói trên kia. Lẽ nữa, tôi có thói quen là không viết được thì thôi, chứ đã
viết hay đang viết được thì phải viết cho xong một đoạn, một quãng cũng
như một chương vậy. Khi ấy, tôi phải giữ lúc nào đầu óc và mặt mày cũng
mát mẻ, nhẹ nhàng. Bởi vậy, trước khi vào viết, tôi phải nằm hàng giờ vừa
để tập trung tinh thần, vừa quạt cho ráo rẻ mát mẻ, rồi vào đánh vật với
chữ, tới lúc nào thấy đầu đã nặng, đã nóng và mặt mày đã hừng hừng là
phải thôi ngay.

Chao ôi! Như thế mà phải bỏ ra hơn một giờ hay hai giờ, dù là một giờ

hay hai giờ làm cái việc không nặng nhọc, chật vật như việc viết kia. Nghĩa
là chỉ phải thổi phù phù cho lửa cháy... phải lấy đôi đũa cả ghế cơm... phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.